Con Hàng Bói Lởm Và Anh Tổng Mê Tín - Chương 184
Minh Khang ôm lấy bờ vai của Hạnh An ở bên cạnh, trịnh trọng giới thiệu lại một lần nữa:
“Đây là Hạnh An, vợ tôi. Còn đây Hùng Dũng, Quang Hải, Nhật Lệ, Trọng Hoàng, là bạn thân của anh.”
Anh cao giọng ở chữ ‘vợ tôi’ đồng thời ánh mắt như vô tình, như cố ý liếc sang Nhật Lệ, hẳn là vô tình!
“Giới thiệu vậy hình như trịnh trọng quá rồi. Chúng tôi có bị mất trí nhớ đâu mà không nhớ ra hôm đám cưới cậu đã giới thiệu rồi chứ. Nhưng mà, vợ cậu trang điểm nhẹ nhàng như hôm nay trông như trẻ con vậy, nhìn không ra phụ nữ đã có chồng!”
“Cũng không liên quan đến cậu.”
“Thôi, nâng ly thôi nào, hôm nay không say không về nha.”
“Cheer!”
Hạnh An cảm thấy ba người đàn ông này đều có khí chất giống với ông chồng của cô, đúng với câu nói ‘vật họp theo loài’, chỉ toàn cực phẩm cả. Nghe nói tất cả những người này đều có xuất phát điểm khiến người thường phải ghen tỵ, lại có trí thông minh phi thường.
Những ngôi sao sáng thường hội tụ với nhau ở đỉnh vinh quang!
Trong cả quá trình, Minh Khang đều nắm tay Hạnh An, như đang tuyên bố chủ quyền, cũng như đang thể hiện cho ai đó.
Lúc nghe Minh Trí nói, anh cầu nguyện trong lòng, chuyện đó không liên quan gì tới Nhật Lệ, tình bạn của hai người dù không quá mức thân thiết, nhưng đủ để anh tin tưởng. Buổi gặp mặt hôm nay, anh cũng muốn nhắn nhủ đến cô ta bằng hành động, mong rằng cô ta có thể giữ được tình bạn này, đừng làm chuyện gì ngu ngốc, cho dù là bạn thì anh cũng không tha đâu.
Nhân lúc Hạnh An đi vào nhà vệ sinh, Quang Hải hỏi:
“Nghe nói Ngọc Hân bị tuyên án chung thân rồi hả?”
“Tôi cũng nghe nói vậy.”
“Cô ta thế mà muốn lấy mạng cậu, đây là muốn đồng quy vô tận hả?” Hùng Dũng chêm vào.
Minh Khang lơ đãng lên giọng:
“Bất kể là ai, đụng đến tôi và gia đình tôi thì tôi cũng sẽ không tha đâu. Kể cả đứng đằng sau giật dây!”
Cảm nhận được ánh mắt Minh Khang đang cố tình nhìn mình, Nhật Lệ muốn rùng mình một cái, nhưng vẫn kìm chế kịp thời. Kinh nghiệm trên thương trường mấy năm nay, cho dù sợ hãi thế nào bên ngoài cũng không được thể hiện ra, nhưng thái độ của Minh Khang thật sự rất nghiêm túc, cô ta biết chắc chắn anh đã đoán được điều gì đó rồi.
Nếu không cũng không ra mặt cảnh cáo như vậy!
Cũng may cô ta chỉ gặp Ngọc Hân, nói cho cô ta biết Minh Khang sắp cưới, chứ không chung tay để đụng đến anh. Nhưng ban đầu, cô ta nghĩ nói chuyện này cho Ngọc Hân thì cô ta sẽ đụng tay đụng chân với Hạnh An, chứ không nghĩ cô ta thế mà muốn lấy mạng anh luôn.
Nước đi này cô ta cũng không ngờ tới!
Hạnh An ngồi đó nghe mấy người nói hết chuyện này đến chuyện khác, không kiêng kỵ điều gì, kể cả bí mật kinh doanh. Phải tin tưởng như thế nào mới có thể chia sẻ với nhau được như thế chứ?
Hùng Dũng rót hai ly rượu, đưa cho Hạnh An một ly:
“Chị dâu, mời chị dâu một ly!”
Cô cũng vui vẻ cầm lấy, nâng ly với anh ta, rồi uống một hơi hết luôn ly rượu.
Cũng may rượu khá nhẹ!
Hạnh An uống bia khá nhiều chứ rượu thì ít, cô cũng không thích uống rượu lắm, nhưng chẳng lẽ người ta mời mà cô không uống cũng kỳ. Người đàn ông tên Hùng Dũng này có thể xem là người hoà đồng nhất trong nhóm bạn này, nói nhiều, cười nhiều, đặc biệt là không để bụng, dù bị chửi cũng rất thoải mái cười nói.
Thiện cảm của Hạnh An về anh ta cũng tăng lên đáng kể!
Uống được với người này thì chắc chắn phải uống với người kia, lần lượt từng người mời cô một ly, Hạnh An đều vui vẻ uống hết sạch, mà Minh Khang ngồi bên cạnh cũng không ngăn cản. Bây giờ cô là vợ của anh, thỉnh thoảng cũng sẽ phải ra ngoài xã giao, tuy không đến mức phải mời mọc lấy lòng người này người kia, nhưng xã giao một chút cũng không sao.
Đến khi tất cả mọi người đều ngà ngà say mới chịu giải tán.
Nhưng mà, giây phút lầy lội của tổng giám đốc Minh Khang bây giờ mới phát huy, anh nhất quyết kéo cô vào khách sạn ở đối diện.
“Sao lại vào đây mà không về nhà?”
“Chúng ta đều uống rượu, không lái xe được.”
“Thì để xe đó rồi gọi taxi về, ngày mai quay lại lấy?”
“Mất công lắm, vào đây tận hưởng thế giới hai người cũng tốt.”
“….”
Cô còn không biết ý đồ của ông chồng cô thì cô đi đầu xuống đất, tốn công sống mấy chục năm trên đời rồi!
Nghĩ cũng tội nghiệp, kết hôn gần một tháng rồi còn chưa được động phòng, nhưng cô không muốn vì một phút nông nổi mà sau này lại tàn tật!
Chồng cô, cô phải xài cho đến cuối đời cơ, không thể vì ngày một ngày hai mà ảnh hưởng đến nửa đời sau đâu.
Vừa vào tới phòng khách sạn, Minh Khang đã vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng anh, sau đó đặt một nụ hôn cháy bỏng lên đôi môi mềm mại của cô. Hạnh An cũng vòng tay qua cần cổ rắn chắc của anh, đáp lại nụ hôn đó.
Hai người chờ đợi giây phút này quá lâu rồi, bây giờ không thể kìm lại được nữa!
Rượu chính là một chất xúc tác tốt đẹp nhất để hai người thả hồn tự do, hoà quyện vào nhau như muốn nhập làm một.
Từ cửa phòng đi vào đến chiếc giường King size, trên người Hạnh An không còn mảnh vải che thân, cô cũng từ từ bắt chước động tác của anh, cởi từng nút áo sơ mi ra.
“Tách!” một tiếng, thắt lưng của Minh Khang bật ra, chiếc quần tây phiên bản giới hạn cũng nằm dưới sàn nhà không thương tiếc. Anh đẩy cô nằm xuống giường, sau đó cả thân hình cường tráng của anh phủ lên người cô, da chạm da, yêu thương chạm yêu thương, cả hai người run rẩy.
Minh Khang không vội vàng tiến vào trong, anh dời nụ hôn từ đôi môi xuống cần cổ trắng nõn, xương quai xanh quyến rũ của cô, bàn tay cũng không rảnh rỗi vuốt một đường từ eo xuống đến thân dưới của cô, sau đó vòng lên trên bộ ngực nhỏ nhắn, vừa vặn của cô không ngừng xoa nắn.
Hạnh An nằm ở dưới, bị anh đốt lửa khắp người cũng trở nên uốn éo, dần dần phát ra những tiếng nỉ non.
Khi Minh Khang cảm thấy thân dưới của cô ươn ướt, anh mới từ từ tiến vào sâu bên trong.
“Á…”
Dù anh đã rất nhẹ nhàng, nhưng lần đầu tiên bao giờ cũng không thoát khỏi một cơn đau. Tấm màng trong trắng cứ như vậy được anh đâm vào, chính thức khiến cô trở thành một người phụ nữ chân chính!
“Anh sẽ cẩn thận hơn!”
Sau đó Minh Khang càng nhẹ nhàng hơn, theo tiết tấu đâm vào rút ra, cho đến khi thân hình nhỏ nhắn của Hạnh An không cảm thấy đau đớn nữa, thay vào đó là cảm giác hưng phấn đến tột cùng, hai tay cô bấu chặt lấy bờ vai của anh, hai chân quặp lấy eo anh, miệng không ngừng rên rỉ.
Minh Khang càng ngày càng phấn khích, đặc biệt là nghe âm thanh rên rỉ phát ra từ miệng cô, càng kích thích anh tấn công liên tục.
Mặc kệ bên ngoài ra sao, mặc kệ sau này con đường rải đầy hoa hồng hay chông gai, giây phút này, cả hai đang hoà làm một, đang tận hưởng một thế giới chỉ có hai người, chỉ có thể là Hạnh An, cũng chỉ có thể là Minh Khang!
—————————-Hết—————————————————————-