Cắt Sâu Mãi Mãi – Hội Đồng Mèo Con (Quyển 1) - Chương 7.3: Tôi sẽ không thua anh ta đâu!
“Con sẽ sát cánh cùng gia đình.” Con bé dõng dạc tuyên bố. Mắt nó đỏ hoe nhưng rực sáng một ý chí mạnh mẽ.
“Còn con thì sao?” Bố John quay sang tôi. Tôi muốn biết khuôn mặt mình lúc này như thế nào, nó đang sợ sệt hèn nhát hay ngu ngơ một cách vô hồn?
“Con…. sẽ sát cánh với gia đình.” Từng từ ngữ lí nhí phát ra khó khăn, nhưng nó đủ để ông xoa đầu tôi một cái hài lòng rồi trở về chỗ của mình.
“Ta biết các con sẽ làm vậy, nhưng chúng ta cần các con vào một việc quan trọng hơn.” Ngài thủ lĩnh nói tiếp. “Coi nào, đừng há hốc mồm như thế chứ. Ta cần hai con bảo vệ một thứ.”
Rồi ông đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ màu vàng kim, có vẻ như các mặt của nó đều thiếu một thứ gì đó.
“Chà…” Crystal á khẩu.
“Một vật mà Chúa Tể Slayveter rất thèm khát lấy lại.” Giáo sư Liston nói.
“Bác biết nó là gì chứ?” Tôi hỏi.
“Hiện giờ thì chưa, gần như không có cách nào cả, rõ ràng chúng ta cần lấp đầy những chỗ trống kia.”
“Chắc chắn là vậy rồi.” Bristan nói. “Đây là chiếc hộp đã cướp đi sinh mạng của một người trong số chúng ta. Chúa Tể Slayveter chắc chắn sẽ tìm mọi cách tấn công vào gia đình các con để chiếm đoạt lại vật này.”
“Hừm, con không sợ đâu!” Crystal gằn giọng.
“Không, hắn sẽ không thể tìm ra các con ở đâu.” Mẹ trấn an chúng tôi. “Chúng ta sẽ dùng mọi cách để che giấu hai đứa.”
“Không, con không đồng ý.” Đứa em gái vội vàng phản đối, tôi cũng đã hiểu họ đang yêu cầu hai đứa tôi điều gì. “Bọn con muốn ở lại cùng gia đình.”
“Crystal bé bỏng, nhiệm vụ mà các con gánh vác khó khăn và quan trọng hơn mạng sống của chúng ta rất nhiều.”
“Con không muốn điều đó.”
“Không ai muốn đâu cưng à, nhưng có những điều chúng ta bắt buộc phải làm.”
“Vậy tại sao gia đình ta đều không cùng trốn đi với cái hộp kia?”
“Tại sao không phải là các thủ lĩnh khác?” Tôi nói. Có vẻ như câu hỏi của tôi thật quá ích kỷ, mọi người đang nhìn tôi với một ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn cảm thông.
“Con muốn điều đó sao, Zero?” Bố John nhìn tôi với một ánh mắt hiền từ.
“Con…” Tôi đáp lại bằng cái nhìn van lơn mà tâm trí biết rằng, ông sẽ thất vọng vì điều đó.
“Con của ta, con có thể bỏ mặc Martin nếu như có chuyện gì xảy ra như lần vừa rồi không?”
Tôi im lặng và cúi gằm mặt xuống: “Con không thể.”
“Vậy đấy, chúng ta cũng không thể.” Ngài thủ lĩnh khẽ thở dài. “Khi đến lúc con trở thành người kế thừa xứng đáng, con sẽ biết mình phải làm gì. Giờ bố mong các con hứa sẽ làm theo những gì được yêu cầu, bảo vệ chiếc hộp này bằng mọi giá.”
“Con hứa…” Tôi lặng lẽ đáp.
“Con là một cậu bé tốt, một người kế thừa xứng đáng.” Ông nâng cao cốc rượu của mình. “Thời gian vui vẻ bên nhau không còn nhiều nữa. Hãy tận dụng nó một cách có ích với…rượu!”
Tất cả chúng tôi đều uống, men rượu sẽ khiến chúng tôi tạm thời lắng dịu đi những lo lắng, sợ hãi của những gì sắp diễn ra trước mắt. Tôi không biết nó sẽ diễn ra như thế nào, vào lúc nào hay kết quả ra sao. Tôi chỉ có thể nhận ra rằng mọi thứ đang rời xa khỏi tầm tay mà tôi không thể giữ được nó. Trong giấc ngủ chập chờn vì rượu tôi nghe được bố John đang nói gì đó.
“…Tôi dám chắc điều đó, Bristan…”
“Anh …. tính mạng của con mình …. nguy hiểm đấy, nếu….có thể giúp tôi nghĩ….”
“Tôi đặt ván cược này, tôi cũng không cần bọn chúng giúp….”
“Họ…sẽ tới…”
“ … tối mai?…”
“ … Tôi mong anh… đúng đắn.”
“ ……………Tôi biết mình phải làm gì, bảo vệ lũ trẻ giùm tôi,……………..”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, với cái đầu nhức nhối cùng hơi rượu tràn ngập trong miệng. Crystal đang nằm cạnh, con bé có một giấc ngủ không tốt, nước mắt vẫn còn đọng lại ở khóe mắt và thi thoảng khẽ nấc lên. Suy nghĩ một lát, tôi quyết định vào phòng tắm và lại để những giọt nước ấm áp đánh thức mình khỏi mê muội. Có lẽ Crystal không đi được tới trường ngày hôm nay, mọi người không còn ở phòng ăn nữa. Bryan lái xe như thường lệ, anh đưa tay che đi một cái ngáp dài. Tiếng Kyra loáng thoáng bên tai. Tôi không nghe rõ được, đầu óc vẫn hơi chao đảo.
“Ồ,…uống rượu đó hả….” Martin ngạc nhiên nói.
Bryan giải thích chuyện tối qua, dĩ nhiên anh ta không nói tới chuyện Chúa Tể Slayveter trở lại. Trông Kyra không vui chút nào, hình như tôi đã nhe răng cười và bị cô nàng gõ cuốn sách vào đầu.
Tôi tỉnh lại khi kết thúc tiết học thứ hai, hôm nay không có tiết nào của thầy Aylmer. Tôi cũng tạm thời gác lại mọi chuyện, những lo lắng, sợ hãi để tập trung vào đêm ngày thứ bảy sắp tới. Bước tới thư viện trước tiên tôi không thấy bóng dáng hai người đâu. Họ đang ở hành lang gần đó, trên tay Kyra cầm một đóa hồng. Cô bạn từng nói không thích những bông hoa ngoài việc thấy chúng trong thùng rác. Nhưng lần này thì không, cô bạn chỉ tiện tay cắm nó vào chậu cải khi vào tiết Tự nhiên học. Kyra không chú ý tới tôi lắm, cô nàng đang ngân nga gì đó.
Tôi buột miệng nói: “Điên rồi.”
Cô nàng quay phắt sang để ném cho cái nhìn thù địch. Vội vã nhìn lại với chậu cải te tua của mình, tôi cũng ngân nga một cách ngớ ngẩn. Chưa bao giờ tôi ước mình được cầm súng như bây giờ, chắc chắn tôi sẽ ném vào mặt anh ta như cái cách Fasmict đã làm.
Mỗi ngày trôi qua, Viktor luôn tặng Kyra một bông hồng và nụ hôn của anh ta thì từ tay chuyển sang má từ khi nào không hay. Crystal đã nhận lời giúp, con bé dạy tôi nhảy và chuẩn bị một kế hoạch cho đêm thứ bảy đang tiến gần.
“Tuyệt, giờ anh nhảy không thua bất kì thằng nào mà em biết.” Crystal vui vẻ nói.
“Hơn cả Martin chứ?” Tôi hỏi lại đầy ẩn ý.
“Anh ta… thực sự rất í ẹ. Giờ anh chỉ cần giữ vững tinh thần thôi.”
“Có lẽ anh cần chai rượu của bố vào hôm đó.”
“Đừng có ngu, để đề phòng, em cũng đã mượn một thứ giúp anh không bị mọi người nhận ra.” Crystal mỉm cười ma mãnh.
“Thứ gì vậy?” Tôi hỏi với vẻ ngờ vực.
“Đây nè.” Crystal đung đưa nó trước mặt tôi.
“Em chắc chứ?”….
Đêm thứ bảy, đêm của những quyết định táo bạo và đầy phiêu lưu, Crystal đã chọn cho tôi một bộ cánh tuyệt đẹp. Ngắm mình trong gương, không tệ chút nào, Bryan cũng trầm trồ khen ngợi khiến tôi tự tin rằng đêm nay sẽ là của riêng mình. Lánh mặt mọi cái nhìn và cả lũ bạn. Tôi chui vào phòng vệ sinh và ngồi lì trong đó, tiếng nhạc cất lên rất lớn và vì vậy tôi sẽ an tâm là mình không bị bỏ lỡ điều gì.
Nhưng tôi đã bỏ qua một điều, Fascmit đang tìm tôi. Nó và đám bạn của mình đang đưa đôi mắt đầy vẻ thách thức lướt qua từng dòng người đi vào khu sảnh đường. Nó đã sai mọi tên bạn của mình chốt chặn các cửa ra vào hòng làm cho tôi một vố thật ra trò. Tôi lầm bầm văng tục và nguyền rủa cho cái đèn nhỏ trên đầu nó rơi ra để nó ngủ đi một lát.
Tôi phải làm sao bây giờ? Vượt qua tụi này khác gì thi chạy với Pitbull đâu. Tôi đi lòng vòng một lượt cố tìm ra một kẽ hở nào đó có thể đủ để tôi lách qua mà không bị phát hiện. Tôi chợt nhớ tới khu vực áp mái của tòa nhà, có một cầu thang phụ bên ngoài nhưng bình thường không đứa học sinh nào được phép lại gần đó cả, vì nó duy nhất dẫn tới phòng điều khiển của trường phòng khi có chuyện nguy cấp từ bên trong. Tôi không chắc đó là ý kiến hay, nó cao quá và thật không vui chút nào khi leo lên đó vào cái khoảng không tối tăm này.
Thật may là không tay bảo vệ nào thấy tôi cả, có lẽ cách này ổn rồi, tôi nhẹ nhàng mở cửa kính và đi vào, chỉnh lại quần áo gọn gàng, tôi nhìn xung quanh, các màn hình theo dõi đều tập trung tại đây, tôi có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách của trường. Tụi Fascmit vẫn đang đứng đó, tôi phì cười vì trông chúng có vẻ sốt ruột lắm. Nó đang la mắng mấy đứa bạn của mình. Giờ là làm sao để có thể xuống mà không bị ai phát hiện. Nhón từng bước, tôi dáo dác nhìn quanh để chắc chắn rằng không có bóng tay bảo vệ nào khác nữa. Xung quanh vắng tanh khiến tôi hơi lạnh sống lưng một chút. Tiếng ồn ào ngày càng lớn dần khiến tôi dừng lại khi tới tầng hai. Có ai đó đang đi lên, tôi vội vã chạy biến vào một phòng học gần đó. Chúa ơi, Fascmit và đám bạn của nó!
“Nó biến đâu mất rồi chứ?” Fascmit tức tối nói và đạp cửa vào đúng căn phòng tôi đang trốn. Tim tôi đang muốn rụng xuống.
Chúng đang bàn luận và chế giễu về các cặp đôi nhảy bên dưới. Tôi nhìn ngó xung quanh để tìm cách thoát thân, tôi đang ở cuối phòng và một ý nghĩ nảy lên trong giây lát. Điện phụt tắt, tiếng la hét vang lên trong đêm tối, tôi vùng đứng dậy va vào một tên trong đó trước khi chạy thẳng ra ngoài.
“Cái quái gì vậy….” Fascmit kêu lên thất thanh.
“Có ai đó ở đây,…” Một tên khác mếu máo. “Nó vừa đạp phải tao.”
Bọn chúng nháo nhào chạy ra ngoài và thấy tôi đã tới cầu thang xuống dưới. Không quên gửi chúng một nụ hôn gió đáng ghét, tôi biến mất trong đám đông. Cuối cùng cũng thoát, tôi hít thở để lấy lại bình tĩnh một lần nữa rồi chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Ngắm nghía trong gương và tự lên tinh thần cho chính mình, tôi đeo chiếc mặt nạ mà Crystal đã mượn nó ở lớp nghệ thuật của trường.
Âm thanh ồn ã bám lấy tôi, mọi người đang nhìn, những ánh mắt đều tỏ ra hiếu kì, đám con gái đang thì thầm với nhau và cười khúc khích. Tôi có thể thấy tụi Fascmit đã xuống tới nơi. Mặt nó đang đỏ găng và nhất định tôi sẽ no đòn nếu bị tóm được. Tôi có thể dễ dàng tìm thấy Kyra, cô nàng đang ngồi buồn chán ở quầy pha chế và không có Viktor bên cạnh. Tuyệt vời, Martin đã giúp tôi điều đó. Cô nàng cũng đang tỏ vẻ không vui chút nào, gương mặt nhăn nhó cố gắng mỉm cười từ chối mọi lời mời một cách lịch thiệp. Chiếc váy hồng nhạt, mái tóc xù được buộc lại một cách gọn gàng khiến Kyra nổi bật hơn bao giờ hết, một bên má lúm đang hiện lên trên gương mặt dò xét khi tôi tiến lại gần. Đẩy những đứa khác ra một cách tự tin, tôi đưa tay một cách lịch thiệp.
“Tôi có thể mời bạn nhảy được không?” Tôi uớc gì, tim mình không đập nhanh như thế.
Cô bạn nhíu mày và nhìn thẳng vào đôi mắt tôi trước khi nở một nụ cười, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng biết. Kyra nắm lấy tay tôi. Chúng tôi hòa vào hàng trăm đôi nhảy khác đang say sưa bên nhau trong điệu nhạc lãng mạn tuyệt vời này. Tôi đã làm được!
Viktor đã trở lại, anh ta dáo dác tìm Kyra và sự bực tức hiện rõ trên đôi mắt đang chiếu thẳng về phía hai đứa. Điệu nhạc đã tạm thời kết thúc vào im lặng, đây là khoảnh khắc những cặp đôi trao cho nhau những điều lãng mạn nhất.
“Mình không nghĩ bạn nhảy giỏi như vậy, Zero.” Kyra lên tiếng trước. Tôi không bất ngờ khi cô bạn nhận ra mình.
“Cám ơn.” Tôi nhã nhặn đáp lại.
“Thật khó tin nhưng bạn đang ở đây, lúc này.”
“Vì mình có cái này mà.” Tôi chỉ vào chiếc mặt nạ mình đang đeo.
“Có thể nhưng với mình thì không .”
Chúng tôi mỉm cười với nhau. Giờ là lúc tôi nói với cô ấy, ngay bây giờ hoặc chẳng bao giờ nữa.
“Kyra, mình muốn nói là…” Tôi nhìn vào khuôn mặt cô bạn, tôi nghe rõ tiếng thở gấp gáp của mình. Cô bạn đang nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. “Mình muốn nói là…”
Đèn vụt tắt, một ánh sáng phóng vụt lên khoảng không bất tận trên cao, hàng loạt tiếng nổ vang vọng tàn khốc, nhưng không phải ở đây mà ở nơi nào đó ngoài kia. Một giây ngơ ngác và định thần không thể đủ cho tiếng nổ thứ hai cất lên trong đêm tối, sự hoảng loạn ùa tới, tiếng kêu la mỗi lúc một to hơn.
Chuyện gì đang diễn ra vậy! Tôi nắm chặt tay Kyra và sẽ không bao giờ buông nó ra. Hòa mình vào đám đông đang xô đẩy nhau chạy về cửa chính. Tôi may mắn tìm được Crystal và Martin gần đó.
“Cậu Zero, ngục tù LeapStull đã bị phá hủy, Kenji đã bị bắt. Chúng ta phải trở về ngay!!!!!!!!” Bryan gào lên cố át đi tiếng ồn xung quanh.
Chiếc mặt nạ trên tay tôi rơi xuống, vỡ nát…
Tôi quay lại nhìn mọi thứ một lần nữa, trước khi vội vàng cùng mọi người lên xe. Cơn ác mộng đã thực sự bắt đầu…