Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 34
Buổi xét xử kết thúc, Linh đến chỗ Khánh: “Ba ráng cải tạo tốt, để họ có thể thả ba về nhà. Sau khi con đi du học trở về, con sẽ báo hiếu cho ba. Ba giữ gìn sức khỏe nhé.”
Từ khóe mắt người đàn ông rơi ra một giọt nước. Hắn muốn ôm con gái vào lòng nhưng tay hắn bị còng. Hắn cũng muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng nghẹn cứng khiến hắn không thể cất lời. Nhưng nhìn giọt lệ trên gò má đen sạm của hắn, mọi người xung quanh đều hiểu được hắn thật sự ăn năn hối hận.
Những ngày tháng ở trong nhà tù với bốn bức tường dày đặc, Khánh ngồi bó gối nhìn mảnh trời màu xanh bé xíu qua ô cửa nhỏ trên cao. Hắn tiếc nuối thời oanh liệt đã qua nhưng hơn hết, điều hắn tiếc nuối nhất là chưa một lần ôm con gái, trong vòng tay ấm áp của một người cha. Hắn cảm thấy mình không xứng đáng với lời xin xá tội của Linh. Hắn là một kẻ không ra gì, tàn ác và vô nhân tính. Hắn muốn chết, muốn đền tội cho tất cả lầm lỗi hắn đã phạm phải. Vì thế, trong một lần lao động, hắn tìm thấy một miểng chai và cứa vào cổ tay mình, giống như Hòa từng làm ngày xưa. Và cũng giống như anh, hắn được ai đó phát hiện kịp thời và đưa đến trạm xá. Hắn vẫn sống. Thật kỳ lạ, vào lúc hắn muốn chết, muốn bị báo ứng thì ông trời lại cho hắn sống. Tại sao lại như vậy?
“Tội phạm Trần Gia Khánh, ra có người nhà gặp.” Tên gác cửa nhà tù cất giọng khiến hắn bừng tỉnh.
Khánh bước đi lững thững vào một căn phòng, mới biết người muốn gặp mình là… Nhân.
“Nghe nói ông muốn tự tử? Linh đã cầu xin tòa án giảm mức án cho ông vậy mà ông lại tự tử? Ông có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không? Nếu Linh biết được, cô ấy sẽ buồn biết bao nhiêu. Điều mong ước nhỏ nhoi của Linh là một gia đình có đủ ba mẹ, cùng nhau sống hòa thuận, ấm êm. Ông đã làm được điều này cho Linh chưa? Nếu chưa thì ông có tư cách gì để chết?” Nhân kích động, đập mạnh tay xuống bàn. Một anh cảnh sát đứng kế bên đặt tay lên vai cậu, ý muốn nói cậu hãy bình tĩnh.
Nhân nhắm mắt hít sâu rồi mở ra, tiếp tục: “Tất cả mọi người đều tha thứ cho ông. Tôi vẫn tự hỏi ông đã làm quá nhiều chuyện sai trái nhưng tại sao họ vẫn bỏ qua và tha thứ? Là vì họ cảm động khi nghe những lời nói của Linh ngày hôm ấy – đứa con gái bị ông đối xử tệ bạc trong suốt bao nhiêu năm qua, vì họ muốn cho ông một cơ hội để sửa sai lỗi lầm nhưng ông lại chọn cách tự tử? Ông đúng là một kẻ hèn nhát.”
Khánh im lặng, chỉ biết cúi đầu. Hắn xấu hổ khi bị chính con trai mình dạy đạo lý ở đời.
Nhân hạ giọng từ tốn: “Tôi đã tha thứ cho ông rồi. Nhưng không phải vì nghe những lời của Linh mà là lá thư ba Hòa của tôi để lại. Chính ông ấy là người đầu tiên dạy tôi biết cách tha thứ và bao dung.”
“Vậy… con có thể gọi ba một tiếng ‘ba’ không?” Khánh nghẹn ứ ở cổ, khó khăn lắm hắn mới thốt ra được câu hỏi ấy.
“Xin lỗi, trên đời này tôi chỉ có một người cha duy nhất.” Nhân nói, ngữ điệu không mang hận thù hay căm ghét nhưng nó giống như một nhát dao cứa vào tim hắn.
Lúc Nhân đứng lên chuẩn bị về thì Khánh chợt nói: “Hãy giúp ba chăm sóc Linh…”
“Không cần ông phải nhắc nhở, Linh là em gái của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc cô ấy tử tế.” Nhân quay lưng, bước một bước thì dừng lại, khẽ khàng: “Ông hãy… giữ gìn sức khỏe. Tôi… sẽ đến thăm ông sau.” Rồi cậu bước một mạch ra khỏi phòng, không ngoảnh đầu.
Thái độ lạnh lùng nhưng câu nói cuối cùng của Nhân là một dấu hiệu tốt cho thấy dù không gọi Khánh là ba nhưng cậu cũng không phủ nhận hắn là ba mình.
Khánh gục đầu xuống bàn. Vai hắn rung lên nhè nhẹ. Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao ông trời lại để cho hắn sống. Không phải để hưởng thụ hay cải tạo tốt rồi được thả tự do mà là để hắn dằn vặt lương tâm. Đó mới chính là hình phạt lớn nhất dành cho những người phạm lỗi.
Trong nhân gian không có thiện ác tuyệt đối, con người dễ sinh ác niệm, khó có thể lường trước được. Một số người cố gắng giành lấy lợi ích cho mình mà không làm nguy hại đến người vô tội bên cạnh, đó mới là chuyện lương thiện. Khi chào đời, trái tim con người đều là màu trong sáng. Chỉ đến khi dần lớn lên, chính những phù phiếm xa hoa nơi hồng trần mới làm trái tim họ đổi màu. Suy cho cùng thiện hay ác đều do con người tự lựa chọn.
Sân bay một ngày giá buốt.
Những áng mây mỏng, trôi bềnh bồng. Một vài cơn gió mang hương vị lành lạnh của mùa đông len lỏi trong thành phố, đuổi bắt nhau rì rào.
Một nhóm bạn trẻ tiến qua cổng sân bay. Tuy thời tiết hơi lạnh nhưng không khí bên trong vẫn ồn ào, tấp nập. Người ra kẻ vào, người đi kẻ ở. Có những nụ cười ngày tương phùng và có cả những giọt lệ lúc chia ly.
Vẫn còn thời gian nên nhóm bạn nán lại trò chuyện ít phút.
Trang tiến lên nắm lấy hai bàn tay Linh, dặn dò như mẹ dặn con về nhà chồng: “Cậu qua đó nhớ phải bảo trọng, ăn uống đầy đủ, mỗi ngày phải gọi điện cho mình, phải thường xuyên online. Tin nhắn điện thoại hay facebook đều không được tắt. Mình cần phải bảo đảm cậu được an toàn.”
Linh ngây thơ, hiền lành, tốt bụng, Trang lo lắng cũng không có gì sai nhưng cô làm hơi quá.
“Linh sang đó để du học không phải đi du lịch, làm sao mà mỗi ngày gọi điện, nhắn tin cho cô. Nếu cô rảnh như vậy sao không sang đó luôn đi.” Phúc xẵng giọng.
Trang liếc xéo Phúc nhưng ngẫm lại những gì cậu nói cũng có lý nên cô sửa lại: “Vậy lúc nào rảnh gọi cho mình cũng được.”
“Đừng lo, mình sẽ liên lạc thường xuyên.” Linh nhoẻn cười rồi cô ngó Nhân: “Anh Nhân, em nhờ anh chuyện này được không? Thỉnh thoảng hãy vào thăm ba, đừng để ông ấy nghĩ quẩn như lúc trước.”
“Anh biết rồi.” Nhân đáp.
“Cậu đúng là cô gái tốt nhất trên đời.” Trang cảm động, ôm chầm lấy cô bạn. Nhưng một giây sau đó, Phúc khiến Trang tụt mất cảm xúc.
“Người ta là thiên thần ai như cô là…”
“Ác quỷ chứ gì?” Trang trợn tròn cặp mắt.
“Là cô nói chứ không phải tôi à.” Phúc ngó lơ. Cậu chẳng dại gì mà nhìn vào đôi mắt đó.
Linh và Nhân nói chuyện riêng, mặc kệ cặp đôi đang đấu khẩu. Một lúc sau, Linh chợt đề nghị: “Em có thể… ôm anh một cái được không?”
“Được chứ.” Nhân chủ động vòng tay ôm Linh.
Buông cậu ra, Linh quay sang Trang – người đang nói như sáo bỗng đột nhiên im lặng, nói: “Đó là cái ôm của em gái dành cho anh trai, cậu đừng hiểu lầm.”
“Ơ… mình có nói gì đâu.” Trang thản nhiên.
Phúc thừa cơ hội: “Thật không? Hay là trong lòng đang ghen lồng lộn và còn muốn cho Linh ăn tát.”
Trang cảm thấy đầu mình như bốc khói nhưng cô vẫn kiềm chế: “Tôi sẽ nói mẹ tôi đuổi việc anh.”
Lời hăm dọa ấy cũng không làm Phúc sợ, ngược lại càng khiến cậu trở nên ngông cuồng hơn: “Xin lỗi, một người tài năng, giỏi giang, thông minh như tôi, mẹ cô giữ lại còn không kịp.”
Trang giậm một chân, lắc cánh tay Nhân, mặt nhăn nhó: “Sao anh để ‘cái thứ đó’ bắt nạt bạn gái của anh vậy hả?”
“Này, thứ đó là thứ nào?” Phúc xắn tay áo.
Nhân đứng giữa giảng hòa. Cậu đặt tay lên vai Trang, cười mỉm: “Bỏ đi, cậu ấy chỉ nói giỡn thôi mà.”
Nói thêm dăm ba câu nữa, Linh chuẩn bị kéo hành lý đi vào trong thì nghe phía sau vang lên một giọng nói lớn.
“Đợi đã.” Đăng chạy tới, thở hổn hển.
Nhóm bạn quay đầu lại. Nhân trố mắt khi nhìn vali của Đăng dưới chân, thắc mắc: “Cậu đến tiễn Linh mà mang theo vali chi vậy?”
“Ai nói tôi đến tiễn Linh, tôi đi du học mà.” Đăng bình thản.
“Du học?” Cả Nhân và Trang cùng đồng thanh, ngoại trừ Phúc. Cậu không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả.
“Sao tự nhiên anh lại đi du học?” Trang hỏi.
“Tôi nhận được học bổng.” Đăng bịa chuyện.
“Anh nhận được học bổng… của mẹ tôi hả?” Trang nghệt mặt.
Đăng khoát tay: “Xàm xí quá đi. Nói tóm lại, tôi sẽ đi vắng trong ba năm. Hẹn gặp lại sau ba năm nhé, hai người anh em.” Cậu vỗ vai Phúc và Nhân.
Nhân viên thông báo sắp đến giờ bay, mời hành khách làm thủ tục. Linh và Đăng vẫy tay chào tạm biệt những người bạn của mình rồi cùng đi về phía quầy check-in.
“Em học trường nào?” Đăng hỏi khi cùng Linh bước vào khoang máy bay.
“Harvard.” Linh đáp trong khi tìm chỗ ngồi.
“Thật trùng hợp. Anh cũng học trường đó đó.” Đăng nói bằng giọng vui sướng. Nhưng niềm vui duy nhất là cậu đã có thể đồng hành cùng cô ở đoạn đường sắp tới.
Thật ra Linh biết Đăng không đi du học, cô cũng biết cậu có mục đích gì khi nói dối nhưng cô không thắc mắc.
Sau khi ngồi xuống ghế và thắt dây an toàn, Linh mở chiếc túi nhỏ, lấy ra cuốn nhật ký và viết vào đấy vài dòng.
Duyên phận của chúng ta không phải là nhân duyên tình yêu mà là tình thâm. Em vốn cứ nghĩ chuyện người mình thích đột nhiên trở thành anh trai là điều gì đó rất sốc và không thể chấp nhận được. Nhưng thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều và chợt nhận ra mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ. Chuyến hành trình dài dằng dặc, có lẽ em nên dừng lại ở đây thôi.
Trải qua vô vàn bão tố, em đã từng tưởng rằng trong nháy mắt tất cả đều sẽ biến mất. Em đã từng nghĩ rằng có những thứ sẽ vĩnh viễn mất đi. Nhưng cuộc sống tươi đẹp dường vậy, tràn đầy những niềm vui bất ngờ và xúc động. Tình yêu mất đi nhưng đổi lại em có thêm một người anh. Chính anh đã trao cho em sự khích lệ, niềm tin và ủng hộ lớn nhất. Vì lẽ đó mà em cảm thấy hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc chứ không hối tiếc và hụt hẫng. Ý nghĩa của hạnh phúc nằm ở chỗ chúng ta có thể lĩnh hội được tất cả cảm giác của sự trưởng thành và biết được cái gì là quan trọng nhất với bản thân. Đây chính là những năm tháng thanh xuân của em, dù khóc hay cười, dù vui vẻ hay buồn phiền đều chân thật như vậy.
Em tự hỏi vào năm ba mươi tuổi, chúng ta sẽ như thế nào? Em sẽ không chúc anh quãng đời sau này gặp nhiều may mắn, em cũng chẳng mong ngày tháng còn lại của em sẽ an vui bình đạm. Em hy vọng ở một giai đoạn khác của cuộc đời, cả anh và em sẽ mạnh mẽ đi qua những biến cố, những sóng gió một cách tĩnh lặng. Và em tin sau ba năm, tình cảm trong em sẽ thay đổi. Tới lúc đó em sẽ gọi anh một tiếng: anh trai.
Linh gấp lại cuốn nhật ký, cảm thấy u sầu vơi đi rất nhiều. Chiếc phi cơ từ từ cất cánh, bay vút lên bầu trời vẽ nên một giấc mộng. Đoạn đường phía trước, sẽ có lúc trời đổ cơn mưa hay những khi lệ tràn khóe mắt, nhưng cô đã sẵn sàng để đương đầu với thử thách.
Đăng ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt rạng rỡ của Linh, cậu hiểu rằng quyết định của mình là đúng đắn. Tình yêu sâu đậm và chân thành nhất là ở bên người đó như một người bạn.
Một tuần trước.
Phúc ngạc nhiên khi nghe Đăng nói sẽ ra nước ngoài trong ba năm.
“Sao lại đường đột vậy? Gia đình cậu sẽ định cư ở nước ngoài luôn sao? Nhưng tôi nhớ cậu làm gì có họ hàng ở Mỹ đâu.”
Đăng ngại ngùng khi nói: “Thật ra… tôi đi một mình. Tôi muốn ở bên cạnh Linh. Hiện tại, gia đình cô ấy tan nát, cô ấy rất buồn và đau lòng. Lúc này cô ấy rất cần một ai đó ở bên cạnh an ủi, động viên cô ấy vượt qua. Nơi đất khách quê người, Linh không có bạn bè càng không có người thân. Như vậy sẽ rất cô đơn và tủi thân biết bao nhiêu. Chỉ nghĩ đến thôi, tim tôi đã thắt lại. Vì vậy tôi quyết định làm người đồng hành cùng cô ấy trong suốt ba năm. Tôi không quan tâm tình cảm cô ấy dành cho tôi như thế nào, tôi chỉ muốn cô ấy được vui vẻ mà thôi.”
Phúc đờ đẫn. Ban đầu cậu còn có ý định phá lên cười vì cái suy nghĩ điên rồ của thằng bạn thân. Dù cậu và Linh là anh em họ nhưng cả hai chỉ nói chuyện có vài lần, mỗi lần không quá ba phút. Vì cậu cho rằng con gái là chúa mít ướt, mè nheo, khóc lóc và gây ra muôn vàn rắc rối. Chính vì thế mà cậu không muốn yêu ai.
Nhưng nay nghe những lời bộc bạch từ tận đáy lòng của Đăng về tình cảm thầm kín của cậu ấy, Phúc chợt thay đổi suy nghĩ. Cậu không ngờ thằng bạn thân của mình si tình đến mức bỏ công việc, bỏ gia đình dành ba năm chỉ để làm cho ai đó không cô đơn khi đi du học thay vì chờ họ trở về.
“Có phải cậu đang nghĩ tôi là kẻ điên, kẻ ngốc đúng không?” Hồi lâu không thấy Phúc nói gì, Đăng lên tiếng.
“Không. Ngược lại tôi thấy cậu thật dũng cảm và là người đàn ông tuyệt vời.”
“Cậu ủng hộ tôi sao?”
“Ừ.” Phúc quàng tay qua vai Đăng: “Cậu cứ đi theo tiếng gọi của con tim, tôi ở đây giữ chỗ làm cho cậu và chờ cậu quay lại. Nhưng với điều kiện là tôi muốn uống rượu mừng của cậu và Linh.”
“Ờ… hả… sao tôi có thể?” Đăng giật nảy người.
“Ba năm mà vẫn không chiếm được trái tim của người ta thì cậu đúng là dở thật.” Phúc lắc đầu chép miệng.
“Cậu vừa mới khen tôi tuyệt vời còn gì.” Mặt Đăng bí xị.
Phúc cười sảng khoái.
Có rất nhiều cách để thể hiện tình cảm của mình dành cho ai đó. Không phô trương, không ồn ào, Đăng chọn cách bước lặng thầm phía sau Linh. Đó cũng là lời tỏ tình dài nhất mà cậu dành cho cô.
Dưới cơn nắng chiều mơ màng, rơi xuống nhẹ nhàng từng phiến lá ngân hạnh còn sót lại trong mùa đông. Đàn bướm bay đi như lời thì thầm bên tai. Tiết trời hoàng hôn đang buông những hạt mưa mang sắc đỏ.
“Anh có món quà này muốn tặng cho em.” Nhân dừng chân và lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo. Cậu mở nó ra và đưa ngang tầm mắt Trang.
Cô nhìn thứ có ở bên trong chiếc hộp, sững sờ thốt lên: “Chiếc nhẫn đẹp quá.” Cô lấy nó ra và đặt nó vào lòng bàn tay mình, ngắm nghía. Cô cau mày: “Sao trông quen quá vậy?”
“Em không nhận ra à?” Nhân cười tủm tỉm.
Trang nhìn kỹ chiếc nhẫn một lần nữa và kinh ngạc lần hai: “Là nhẫn do em thiết kế. Anh hoàn thành nó từ khi nào vậy?”
“Anh tình cờ nhìn thấy mẫu phác thảo của em vào mấy tháng trước. Anh muốn thực hiện nguyện vọng của em.”
Hôm đó Trang ngủ quên trong phòng chế tác. Khi tỉnh dậy cô tìm không thấy mẫu phác thảo của mình. Cô hỏi Nhân thì cậu bảo không biết. Cô cứ nghĩ là gió thổi bay mất với lại phác thảo giấy đó, cô sáng tác ngẫu hứng nên cũng không bận tâm gì nhiều. Cô không ngờ Nhân đã ‘trộm’ nó đi và giúp cô thực hiện ước mơ.
Nhân giúp Trang đeo nhẫn vào tay cô. Cô giơ lên cao, chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh nắng hoàng hôn. Cô cười không ngớt: “Đeo nhẫn do mình thiết kế, cảm giác thật tuyệt.”
Chiếc nhẫn ấy, Nhân gọi tên là Bầu trời bình yên. Nó được làm bằng hợp kim cao cấp có phủ ánh bạc kết hợp với chất liệu đá ruby sáng lấp lánh. Điểm nhấn của chiếc nhẫn là nhành cỏ bốn lá được thiết kế hài hòa, vừa duyên dáng vừa quyến rũ. Sở dĩ cậu chọn đá ruby bởi màu đỏ của ruby được coi là viên đá quý. Ruby tượng trưng cho sức khỏe, hạnh phúc, bình an, gạt bỏ những dục vọng cuồng si, tha thứ cho các lỗi lầm, hướng đến chân – thiện – mỹ và bảo vệ người đeo nhẫn được an toàn trước phong ba bão táp cuộc đời. Hơn hết đá ruby còn thể hiện một tình yêu bền chặt và lâu dài.
Mong sự may mắn, niềm hạnh phúc sẽ luôn tồn tại mãi mãi trong anh và em. Đó chính là thông điệp mà Nhân gửi tới Trang thay cho những lời cậu muốn nói.
Trang bất ngờ vì ý nghĩ ẩn sâu bên trong sản phẩm mình thiết kế. Cô chỉ đơn thuần vẽ nguệch ngoạc trong lúc rảnh rỗi nhưng điều đó lại mang đến thông điệp quý giá như vậy. Cô sẽ trân trọng và giữ gìn chiếc nhẫn này như giữ lấy tình yêu bên cạnh mình.
Những áng mây hồng từ đằng xa trôi chậm rãi về phía Tây. Một chốc ánh sáng hoàng hôn rực rỡ rải khắp mặt đất. Trên con đường vắng lặng, có đôi bạn trẻ tay đan lấy tay, cùng sánh vai.
Nhân siết lấy bàn tay cô gái kề bên, nghĩ thầm. Tạm biệt những tháng ngày nhọc nhằn. Ngay giờ phút này chỉ muốn cùng em đi tới bến bờ của niềm vui, lãng quên bao phiền muộn và cay đắng vừa qua, mở ra cánh cửa của ngày mai, đón chờ những điều tốt đẹp sẽ đến ở phía trước. Câu chuyện đã khép lại nhưng tuổi trẻ của chúng tôi chỉ mới bắt đầu.
Quách Thái Di
8/6/2022