Cuộc phiêu lưu của những hạt mưa - Chương 1 Ngôi nhà mới
Ngôi nhà trên phố X đã cũ, rất cũ, thỉnh thoảng các cánh cửa kêu cót két khi trời mưa, nhưng nó vẫn chắc để chống chọi với những cơn bão khắc nghiệt. Ngôi nhà đứng lẻ loi ngoại trừ một lùm thông nhỏ cách đó không xa, những người hàng xóm gần nhất bị ngăn cách bởi một khu rừng xơ xác ở phía bên phải ngôi nhà. Có những bông hoa tím và trắng trên bồn hoa trước sân, những bông hoa màu hồng như những trái tim rỉ máu và những bông hồng dại ở khu vườn bên cạnh được chăm sóc cẩn thận bởi người chủ trước. Những bức tường gạch của ngôi nhà có màu xám nâu trang nhã, khiêm tốn, khung cửa sổ được sơn một màu xanh đậm đang bắt đầu phai nhạt và sứt mẻ. Những cánh đồng xung quanh và những ngọn đồi nhấp nhô tiếp tục trải dài đến ngút tầm mắt.
Minh Vũ mười hai tuổi và Lệ Vũ chín tuổi, ngồi ở băng ghế sau khi chiếc xe rẽ qua hộp thư màu xanh lá cây dẫn vào con đường mòn phía trước, chúng nó đều im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ, hệt như người lớn.
Sau khi mẹ của Minh Vũ qua đời, ba cậu tái hôn. Người phụ nữ ấy có một đứa con gái, trùng hợp thay, nó cũng tên Vũ nhưng là Lệ Vũ. Sau đó cả nhà chúng nó chuyển đi nơi khác vì mẹ của Lệ Vũ nhận được lời mời dạy ở trường trung học tại thị trấn đó. Và đây cũng là một cơ hội cho ba của Minh Vũ làm việc tại văn phòng luật ở trung tâm thị trấn.
Lệ Vũ chống cằm lên thành kính xe và nhìn ra ngoài. Nó hơi cao so với tuổi, mái tóc đen luôn được thắt thành hai bím. Nó đang nghĩ về ngôi nhà, tự hỏi căn phòng nào sẽ là của mình và căn phòng trông như thế nào. Lúc đầu nó rất buồn khi phải rời khỏi ngôi nhà cũ, nhưng phần lớn nó thấy phấn khích hơn. Ngôi nhà này trông có vẻ bí ẩn, nó thầm nghĩ, là kiểu nhà có một câu chuyện để kể. Trong thành phố, hay thậm chí ngay bên ngoài thành phố, mọi ngôi nhà và tòa chung cư đều giống hệt nhau cả từ trong ra ngoài, hết con phố này đến con phố khác với những căn hộ hai tầng màu be và những căn hộ mới được cải tạo. Điều đó quá nhàm chán. Tuy nhiên, một ngôi nhà như thế này có vẻ hứa hẹn hơn nhiều đối với nó.
Lệ Vũ tự hỏi liệu ngôi nhà có giống như trong những cuốn sách kỳ bí mà mình thường đọc không, nơi các anh hùng chuyển đến một ngôi nhà ở nông thôn và khám phá đủ mọi điều thú vị. Nó luôn thích đọc sách. Mỗi lần đọc, nó đều chìm sâu vào trong câu chuyện để cảm nhận những gì các nhân vật trải qua. Cuộc phiêu lưu dường như luôn ẩn nấp quanh quẩn. Có lẽ nó và Minh Vũ có thể giải quyết những bí ẩn hoặc phát minh ra nhiều thứ, hoặc có thể chúng sẽ tìm thấy một cây đũa thần được chôn ở sân sau. Nó thích thú với những suy nghĩ đó.
Tuy nhiên nó không nói ra điều đó với anh trai mình. Minh Vũ sẽ cười nhạo nó vì giờ vẫn còn tin vào phép thuật. Minh Vũ không còn tin vào cổ tích hay phép màu nữa vì cậu đã trưởng thành, hoặc theo như Lệ Vũ nói, cậu nghĩ mình đã lớn.
Có lẽ đó không phải là một ngôi nhà phép thuật, Lệ Vũ nghĩ, nhưng đó sẽ là một ngôi nhà đẹp và ấm cúng.
Khi Lệ Vũ đang mơ về những cuộc phiêu lưu trong tương lai về ngôi nhà mới, thì Minh Vũ đang tự hỏi mùa hè này sẽ ra sao khi mọi thứ quá khác biệt. Cậu đưa bàn tay đầy tàn nhang vuốt mái tóc màu cát của mình.
Minh Vũ bị cháy nắng một tuần sau kỳ nghỉ hè, khá thấp với thân hình nhỏ nhắn, tựa đầu vào cửa sổ ô tô, cậu không thích nhà mới, Lệ Vũ thì ngược lại, nó rất hào hứng. Bây giờ, cả gia đình họ đã ở đây, bởi vì theo ba chúng nó thì, họ ‘cần một khởi đầu mới’ nơi họ có thể ‘bắt đầu cuộc sống như một gia đình’ trong ‘ngôi nhà của riêng họ’. Minh Vũ nhăn mặt. Cậu không đồng ý, ít nhất là không hoàn toàn. Cậu cảm thấy cụm từ ‘ngôi nhà của họ’ không bao gồm cậu trong đó. Minh Vũ mới chỉ chuyển nhà hai lần trước đây, nhưng chưa bao giờ đến mức phải chuyển trường. Lần đầu tiên là sau cái chết của mẹ cậu.
Minh Vũ gạt đi ký ức, cau mày nhìn ngôi nhà nông thôn xinh đẹp. Nó quá mộng mơ, quá hoàn hảo để có thể là sự thật. Trông giống như ngôi nhà nhảy ra từ một bức họa nào đó. Ba cậu đã dùng những từ nào để mô tả nó nhỉ? Bình dị, cậu nhớ lại. Hay huyền ảo? Tuy nhiên, cậu không thể không nghĩ đó là cảm giác được chạm vào bởi phép thuật, mặc dù ý tưởng đó khiến cậu cảm thấy buồn cười.
Bây giờ mới chỉ là tháng bảy nên cậu còn rất nhiều thời gian để nghĩ đến việc bắt đầu năm học mới vào mùa thu. Là một đứa trẻ mới, ở trong môi trường mới chắc chắn sẽ tệ lắm, cậu nghĩ. Cậu sẽ vào lớp bảy cùng với những đứa trẻ khác. Mặc dù ý tưởng về sự khởi đầu mới nghe có vẻ thú vị với cậu cũng như với những người khác, nhưng Minh Vũ ước gì ba cậu chưa bao giờ gặp Lệ Vũ và mẹ nó để rồi phải chuyển nhà.
Minh Vũ nhớ sự ồn ào của thành phố, nhớ ngôi nhà chỉ có cậu và ba cậu ở. Cậu chắc chắn rằng không có điều gì thú vị xảy ra ở một nơi có nhiều cây cối hơn con người. Phòng ốc, trường học, và cả bạn bè của cậu, mọi thứ đã bị bỏ lại phía sau mà không hề có một cái ngoái đầu.
Mọi thứ đã thay đổi.
****
Mẹ của Minh Vũ qua đời khi cậu mới bảy tuổi.
Ba mẹ của Lệ Vũ quyết định ly hôn thay vì dành thêm thời gian để tranh cãi về những điều ngớ ngẩn, và ba nó hiện đang sống ở một nơi rất xa.
Gia đình họ gặp nhau khi ba của Minh Vũ, ông Minh Tân, một luật sư chuyên về ly hôn, được thuê để đại diện cho bà Hồng Nga, mẹ của Lệ Vũ. Họ kết hôn một năm rưỡi sau đó.
****
“Chúng ta tới rồi.” Bà Hồng Nga nói, quay người ra sau và cười rạng rỡ với hai anh em khi ba của Minh Vũ đậu xe ngay ngắn trên con đường rải sỏi dài trước ngôi nhà số 18.
Minh Vũ chộp lấy một trong những chiếc hộp đựng đồ đạc của mình và đi vào trong. Hầu hết đồ đạc của cậu đã được mang đến xếp gọn gàng trong căn phòng mới của cậu.
Tất cả đồ đạc của gia đình chúng đều đã ở đó vì ba mẹ chúng đã chuyển tất cả những thứ nặng và lớn vào cuối tuần trước trong khi Minh Vũ và Lệ Vũ ở lại qua đêm với ông bà nội của Minh Vũ. Về những vật dụng cá nhân của mình, hai anh em phải tự mình sắp xếp.
Sau vài chuyến đi tới đi lui, Minh Vũ đi thẳng lên phòng và đóng cửa lại, còn Lệ Vũ vẫn ở dưới nhà nhìn xung quanh tầng chính một chút. Vật dụng ở đây đều xa lạ với nó. Lệ Vũ nghĩ những chiếc ghế, những chiếc bàn trông hơi hoang tàn, như thể chúng cũng nhớ ngôi nhà cũ của chúng nhiều như nó (hầu hết đồ đạc trong nhà Lệ Vũ đều được giữ lại, ba của Minh Vũ đã bán gần hết đồ đạc trước khi ông và Minh Vũ chuyển đến). Thật quá kỳ lạ khi thấy tất cả những thứ cũ kỹ ở đây.
Lệ Vũ định mang chiếc hộp nhỏ của mình lên lầu, nhưng rồi nó chợt dừng lại để nhìn bức tranh được giấu trong góc. Nó không nhìn thấy bức tranh từ phòng khách, lúc mới bước vào. Bức tranh hơi khuất tầm nhìn trên một đoạn đầu cầu thang.
Nó tự hỏi liệu bức tranh đó có thuộc về ngôi nhà này không. Chắc chắn bức tranh này không phải của nó. Lệ Vũ đặt chiếc hộp xuống bàn và tiến lại gần để nhìn cho rõ hơn, lần đầu tiên nó nhận thấy có những điểm khá kỳ lạ ở bức tranh. Giống như một cái gì đó từ trong giấc mơ.
Đó là hình ảnh một khu rừng. Tấm bạt khổng lồ chiếm trọn bức tranh, đến nỗi bầu trời trong tranh chạm đến trần nhà dốc và đám cỏ mềm gần chạm sàn. Khu rừng rậm rạp nhưng có thể nhìn thấy rõ những cái cây ở phía trước và dường như không có nhiều hơn hai cái giống nhau. Vì lý do nào đó, người họa sĩ đã quyết định vẽ những chiếc kim lên những cành cây có lá, những bông hoa màu xanh nhạt trang trí những cây thông hoặc linh sam. Hoa hồng ở khắp mọi nơi với đủ loại màu sắc, đỏ tươi, vàng, trắng, xanh lam, và tím, ngoại trừ trên con đường đất ngoằn ngoèo xuyên qua những tán cây và biến mất trong rừng.
Lệ Vũ càng nhìn vào bức tranh, nó càng nghe thấy tiếng chim hót líu lo trên ngọn cây, những bông hoa dại nhảy múa trong gió, cơn gió mà giờ đây nó có thể nghe thấy rõ ràng và cảm nhận được trên khuôn mặt mình.
“Mẹ?” Lệ Vũ gọi. Giọng nói của nó nghe như đang vọng lại từ rất xa. “Bức tranh này đến từ đâu vậy ạ?”
“Bức tranh nào?” Mẹ nó ngước mắt lên khỏi chiếc hộp bà đang mở trên bàn, bước tới gặp cô con gái nhỏ ở đầu cầu thang. Bà nhặt chiếc hộp của Lệ Vũ lên và đưa lại cho nó. “Con mang cái này lên lầu, sắp xếp lại rồi mơ mộng sau được không, con gái?”
Bà hôn nhanh lên trán Lệ Vũ rồi quay lại giúp chồng dọn chén đĩa và dụng cụ nhà bếp. Bà thậm chí còn không nhìn vào bức tranh kỳ quái lấy một lần.
Lệ Vũ đột ngột thoát ra khỏi trạng thái mơ màng, chớp mắt liên tục. Đầu nó cảm thấy rõ ràng và tỉnh táo hơn trước khi nó nhìn thấy bức tranh. Lệ Vũ xách chiếc hộp lên cầu thang tầng hai, những bậc thang gỗ tối màu kêu cọt kẹt dưới chân.
Phòng ngủ của hai đứa trẻ nằm đối diện nhau ở cuối hành lang. Trên mỗi cánh cửa đều có khắc tên của chúng bằng gỗ.
Đúng như dự đoán, cửa phòng anh trai đã đóng, Lệ Vũ không muốn làm phiền cậu mặc dù nó rất muốn gõ cửa. Chúng nó vẫn chưa biết rõ về nhau, nó cảm thấy hơi ngại ngùng khi ở bên người anh kế mới lớn.
Lệ Vũ mở cửa phòng mình và bước vào trong. Căn phòng thật hoàn hảo.
Nó bước tới cửa sổ, đặt cái hộp xuống chiếc giường bừa bộn, kéo ghế ra khỏi bàn để có thể nhìn ra bên ngoài rõ hơn. Lệ Vũ vẫy tay chào một chiếc ô tô đơn độc đang chạy qua. Ở đây có rất nhiều cây cối, giống như một bức tường xanh vững chắc, và khoảng sân rộng phía trước, nơi mà Lệ Vũ biết mẹ nó sẽ trồng thứ gì đó khi bà rảnh rỗi. Trước đây gia đình nó chưa bao giờ trồng nhiều hơn một vài cái cây trong nhà.
Lệ Vũ mở toang cửa sổ, nghiêng người về phía trước để đặt cánh tay lên gờ cửa, nhắm mắt lại. Bên ngoài trời ấm áp và đầy nắng, thế giới có cảm giác tươi sáng và an toàn. Khoảng một lúc sau, nó đứng dậy để khám phá căn phòng mới, nhưng trong tích tắc khi nó mở mắt ra, nó nhìn thấy bức tranh từ tầng dưới trước mặt thay vì khung cảnh bên ngoài, nó chớp mắt và rồi bức tranh biến mất.
****
Minh Vũ đang nằm trên giường, đeo tai nghe và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tiếng nhạc ầm ĩ vang vào tai cậu nhưng nó không thể át đi suy nghĩ của cậu. Tuy nhiên, cậu vẫn tăng âm lượng, xem lại những bức ảnh mà ba cậu đã đặt trên bàn cạnh giường ngủ.
Bức ảnh hạnh phúc khi cậu vẫn còn mẹ bây giờ đã là một kí ức cũ kỹ, mờ nhạt. Tim cậu quặn thắt khi nhìn bức ảnh. Đó là bức ảnh cậu và ba mẹ mình chụp trước ngôi nhà mà họ đã sống khi cậu còn nhỏ. Lúc đó, cậu chỉ nhỏ hơn Lệ Vũ vài tuổi, có lẽ là năm hoặc sáu tuổi. Bây giờ tất cả đều hơi mơ hồ đối với cậu, nhưng cậu nhớ mình đã dành nhiều thời gian ở bệnh viện với mẹ hơn là ở nhà.
Trong ảnh, mẹ cậu vẫn khỏe và hạnh phúc, như thể bà đang được giữ an toàn trong thế giới khép kín của bức tranh. Ba cậu lúc đó trẻ hơn rất nhiều, có điều gì đó ở cách ông mỉm cười khi đứng cạnh bên, cánh tay vòng qua eo vợ mình. Mẹ cậu mặc chiếc áo sơ mi màu vàng xinh xắn và chiếc quần jean màu sơn, mái tóc đen dài bồng bềnh xõa quanh khuôn mặt tươi cười.
Minh Vũ úp bức ảnh xuống tủ đầu giường, không muốn nhìn vào nó nữa. Thay vào đó, cậu chọn bức ảnh mới nằm bên cạnh. Bức ảnh được chụp vào ngày cưới của ba và mẹ kế.
Hai đứa trẻ là phù rể và phù dâu cho ba mẹ của chúng. Minh Vũ đứng ở phía bên trái, trong bộ vest màu xanh nước biển và đôi giày đen bóng, chiếc cà vạt màu xanh nhạt treo trên cổ. Cậu mỉm cười khi chụp bức ảnh đó nhưng điều đó chỉ khiến bản thân cậu trông càng khó chịu hơn. Cậu gần như không nhận ra chính mình.
Ba của Minh Vũ giờ đây đã lớn tuổi hơn, khuôn mặt ông có nhiều nếp nhăn và ít tóc hơn so với trong bức ảnh đầu tiên, đó là kết quả của sự đau buồn và căng thẳng. Tuy nhiên, ông vẫn hạnh phúc với gia đình thứ hai, như với gia đình đầu tiên.
Nụ cười của Lệ Vũ thật tươi, thật hạnh phúc, tóc nó dài hơn bây giờ một chút. Nó mặc chiếc váy màu hồng sáng, một tay nắm chặt bó hoa hồng, tay kia bám vào chiếc váy cưới màu xanh nhạt giản dị của mẹ mình. Cậu ước gì cậu có thể dễ dàng thích nghi với hai thành viên mới trong gia đình.
Mẹ kế của cậu thực sự rất tốt. Bà để cậu gọi mình là ‘dì’ thay vì ‘mẹ’. Bà cũng đã để cậu hỏi bao nhiêu câu hỏi tùy thích khi lần đầu hẹn hò với ba cậu, rồi trả lời tất cả một cách trung thực. Bà nói chuyện rất dễ hiểu và là một người phụ nữ hiểu chuyện. Ông Minh Tân không hẹn hò với bất kỳ người phụ nữ nào khác sau cái chết của vợ mình, nhưng Minh Vũ ghét một số người mà cậu từng gặp. Tất cả họ đều rất nhàm chán, dường như họ đang cố hết sức để gắn kết với cậu để gây ấn tượng với ba cậu.
Bà Hồng Nga thì khác. Minh Vũ biết được rất nhiều điều về bà trong những cuộc nói chuyện đầu tiên của họ với nhau. Bà là giáo viên dạy tiếng Anh, mặc dù cậu chưa bao giờ đến lớp của bà (bà Hồng Nga dạy học sinh cuối cấp), bà rất quan tâm đến học sinh.
Bà Hồng Nga bị cận thị nặng, phải thường xuyên đeo kính. Bà còn là một người yêu mèo, ngược lại ông Minh Tân bị dị ứng lông mèo nên dù bà muốn cũng không thể nuôi được. Bà Hồng Nga cũng mất mẹ khi còn nhỏ, được ông bà ngoại nuôi dưỡng nhưng chính ba bà là người đã khiến bà nhận ra rằng bà muốn trở thành giáo viên.
Có một điều, bà Hồng Nga là người đãng trí, thường không bận tâm đến việc làm tóc và trang điểm kỹ lưỡng, nhưng bà luôn nhớ đeo chiếc đồng hồ cũ của ba mình trên cổ tay trái và chiếc vòng bạc của mẹ mình ở bên tay phải. Bà thích giải ô chữ trên tờ báo hàng tuần, thậm chí còn để Minh Vũ giúp nếu cậu cảm thấy muốn, và đọc ngấu nghiến những cuốn tiểu thuyết như thể bà cần đọc để tồn tại. Lệ Vũ rất giống mẹ mình. Nụ cười vui vẻ bẽn lẽn và đôi mắt nâu ấm áp đều tỏa sáng trên khuôn mặt hai mẹ con với một sức hút nhất định.
Lúc đầu khi ông Minh Tân làm quen với hai mẹ con bà Hồng Nga, Minh Vũ bị cho ra rìa. Nhiều lúc cậu cảm thấy như ba người họ mới là một gia đình thực sự còn cậu chỉ là người thừa.
Suy nghĩ đứt đoạn khi cậu nghe có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
“Là ba đây. Ba có thể vào được không?”
“Dạ được, thưa ba.” Minh Vũ trả lời, mặc dù lúc này cậu không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Minh Vũ tắt nhạc, nhét điện thoại, tai nghe cùng cả hai bức ảnh vào ngăn kéo bàn.
Ông Minh Tân thò đầu vào phòng, nở một nụ cười tinh quái.
“Ba nghĩ chúng ta có thể chơi một trò chơi, nếu con muốn.” Ông gợi ý. “Tất nhiên là trừ phi con muốn ở đây cả ngày.”
Trò chơi của họ là sự kết hợp giữa bóng đá, bóng chày, bóng rổ và khúc côn cầu, với những quy tắc và mục tiêu phức tạp hơn mức họ có thể làm được. Toàn bộ nội dung của trò chơi liên quan nhiều đến việc tranh luận về các quy tắc và ít liên quan đến các môn thể thao thực tế hơn, nhưng nó rất thú vị.
Một số được lấy từ các môn thể thao chính thức, một số khác được tạo ra ngay tại chỗ. Họ đã làm lành sau khi mẹ qua đời, mỗi năm lại càng trở nên phức tạp hơn theo cấp số nhân. Mọi hiệp đấu dường như luôn kết thúc với việc một trong hai cha con quên mất một phần quan trọng của trò chơi và bắt đầu lại từ đầu hoặc gọi đó là hòa.
Khuôn mặt ủ rũ của Minh Vũ nở một nụ cười toe toét giống như ba mình khi hai cha con chạy ra ngoài sân.
Thật tốt khi vẫn còn có một số thứ không thay đổi, cậu nghĩ.
****
Lệ Vũ quyết định khám phá phần còn lại của ngôi nhà. Nó lẽ ra đã mời mẹ hoặc Minh Vũ tham gia cùng mình, nhưng mẹ nó vừa đọc sách vừa uống trà ở phòng khách còn Minh Vũ thì ra ngoài chơi đuổi bắt hay gì đó với ba cậu, nó thì không muốn chơi thể thao. Vậy nên nó tham quan một mình, bắt đầu bằng việc đi thẳng xuống tầng hầm.
Trong bất kỳ câu chuyện hay nào nó từng đọc, luôn có những điều bí ẩn dưới tầng hầm của những ngôi nhà cổ. Nếu Minh Vũ nghe được điều đó, cậu sẽ mỉa mai nó bằng một câu. “Ừ, có xác ướp dưới tầng hầm đấy.”
Tuy nhiên, Lệ Vũ không thất vọng, nó tìm thấy một số câu đố, sách và trò chơi cờ bàn cũ được người chủ trước của ngôi nhà bỏ lại thành một đống trong chiếc hộp gỗ cỡ lớn. Sau khi xin phép mẹ và lục lọi tầng hầm, Lệ Vũ cảm thấy hơi buồn chán, ra khỏi nhà dạo chơi một chút.
Ngôi nhà mới nằm trên ruộng bậc thang. Có một khu rừng ở xa không thuộc về nhà nó, nhưng có một cái ao nhỏ gần nhà và một khoảnh đất trống xung quanh. Lệ Vũ nghĩ nó sẽ chơi trò ném đá xuống ao cho đến khi trời tối. Cái ao ở ngay trong tầm nhìn của ngôi nhà, điều này đặc biệt tốt vì Lệ Vũ không muốn bị lạc ở một nơi xa lạ, đặc biệt là không phải vào ngày đầu tiên nó chuyển tới đây.
Cái ao rất đẹp, được bao quanh bởi những ngọn cỏ cao và những cành cây khẳng khiu gần như che khuất tầm nhìn. Phía trước có một chiếc ghế dài, tuy gỗ đã cũ, rêu phong và mục nát, cùng hai chiếc ghế thấp được khoét từ gốc cây đã bị chặt từ lâu. Có một vài đàn cá nhỏ đang bơi trong ao, và có lẽ còn có những sinh vật khác nữa.
Cái ao rất nông, Lệ Vũ có thể nhìn thấy cát và những tảng đá nhỏ bao phủ phía dưới. Nó tự hỏi liệu đây có phải là một cái ao nhân tạo hay không, nhưng dù vậy, thật kỳ lạ khi nước lại trong và tĩnh lặng như thế.
Nó có vẻ trông sạch sẽ hơn bể bơi, Lệ Vũ tự nghĩ, nảy ra ý tưởng ngày mai nó sẽ xin phép ba mẹ cho mình bơi ở đây. Trước đây nó đã từng học bơi hàng ngày sau giờ học. Giáo viên của nó thậm chí còn nói rằng nó là người bơi giỏi nhất lớp, lời nhận xét đó không bao giờ thất bại trong việc khiến Lệ Vũ bừng sáng niềm tự hào mỗi khi nghĩ về.
Lệ Vũ dành vài phút ngồi bên bờ ao, đôi chân trần đung đưa trong làn nước lạnh giá, đột nhiên một con ếch lớn từ dưới ao nhảy vào lòng nó. Giật mình, Lệ Vũ nhảy dựng lên vì ngạc nhiên và sợ hãi, đánh bật con ếch trở lại ao, rồi mang giày vào, chạy về nhà.
Trong bữa tối, Lệ Vũ kể cho mọi người nghe về cái ao, con ếch và chiếc hộp nó tìm thấy dưới tầng hầm.
“Con để anh Minh Vũ giúp con giải quyết nhé?” Bà Hồng Nga đề nghị. “Có thể có thứ gì đó trong hộp mà thằng bé muốn, sau đó chúng ta có thể thu gom lại và đem đi bán. Mẹ không chắc có bao nhiêu thứ có thể sử dụng được, chúng đã ở đây được một thời gian rồi.”
“Con nghĩ sao, Minh Vũ?” Ông Minh Tân nói, kèm theo một nụ cười rạng rỡ mà Minh Vũ cho là có ý khích lệ.
“Nghe hay đấy ba.” Minh Vũ miễn cưỡng đồng ý, không hề có ý định làm điều đó.
“Con cũng nên giám sát Lệ Vũ khi nó đòi đi bơi vào ngày mai. Hai đứa nên dành nhiều thời gian bên nhau hơn vì giờ đây hai đứa đã là anh em.”
“Con bơi không giỏi đâu ba.” Minh Vũ yếu ớt nói.
“Con không cần ai giám sát.” Lệ Vũ lẩm bẩm, nhưng ông Minh Tân xua tay.
“Vô lý. Ba chắc chắn Minh Vũ rất muốn giúp đỡ em gái mình, phải không Minh Vũ?” Ông Minh Tân nhắc nhở, nhìn Minh Vũ đầy ẩn ý.
Minh Vũ suýt chút nữa đã đáp lại “Nó không phải là em gái con.” nhưng đến phút chót cậu cố gắng kìm lại sự đáp trả giận dữ khi nhìn thấy khuôn mặt đầy hy vọng của ba mình và mẹ kế. Không công bằng, cậu thầm nói trong lòng.
“Tất nhiên là con rất muốn giúp đỡ.” Minh Vũ đáp lại một cách hết sức lịch sự, cố nở một nụ cười. Cậu biết mình đã quyết định đúng khi ba cậu mỉm cười đáp lại đầy biết ơn và nói nhanh câu “Cảm ơn con.” mà Minh Vũ biết sau này cậu sẽ cảm thấy có chút tội lỗi.
Minh Vũ hài lòng về quyết định giữ ngôi nhà trong hòa bình khi thấy ba và mẹ kế có vẻ thoải mái, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình sống hai mặt. Ở gia đình này không có chỗ cho những cơn bộc phát giận dữ và những lời nhận xét mỉa mai mà cậu không phải lúc nào cũng có thể kìm nén kịp thời, cậu hầu như không thể chịu đựng được dù chỉ một chút không đồng ý cũng sẽ làm mọi người thất vọng.
Mặc dù cậu ghét bị bảo phải làm gì nhưng tranh cãi sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Ít nhất mình cũng không nên cố gắng gắn kết với Lệ Vũ, Minh Vũ tự nhủ một cách kiên quyết khi cả gia đình kết thúc bữa ăn và trò chuyện vui vẻ. Bọn con có thể không phải là cặp anh em mà ba mẹ mong muốn, nhưng ít nhất bọn con có thể hiểu nhau hơn, có thể trở thành bạn bè.
Minh Vũ liếc nhìn Lệ Vũ. Nó cũng đang nhìn lại cậu, một nụ cười ngập ngừng nhưng đầy hy vọng nở trên môi nó. Minh Vũ thấy mình mỉm cười đáp lại, tự nhiên, không phải ép buộc.