Tiểu Đồ Đệ Là Một Đóa Hắc Liên Hoa - Chương 1
Bầu trời một mảnh tối đen, sấm chớp liên hồi lóe sáng như một vệt đao cắt ngang tấm vải đen che phủ cả một vùng lãnh địa, kéo theo âm thanh ầm ầm nổ tung vang dội khiến cho những tiểu hài tử đang nghỉ ngơi trong đình viện phải co rúm bịt tai không ngừng run rẩy.
Bên trong căn phòng rộng lớn có khoảng ba mươi hài tử, nam có nữ có, độ tuổi đều nhỏ hơn mười ba, lúc này cả đám tụm lại một chỗ, muốn dùng hơi ấm để xua đuổi nỗi bất an trong lòng.
Một tiểu nam hài ngồi co cụm trong góc, y ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, có chút lo lắng thì thào “Tiểu Mục, ngày mai chúng ta nhất định sẽ thành công mà đúng không?”
Đột nhiên một tia sét đánh xuống cây cổ thụ trong sân đình viện khiến cho khung cảnh nháy mắt trắng xóa, ánh sáng lọt qua cửa sổ hắt lên khuôn mặt của một tiểu nam hài, hắn ngồi trong góc phòng, khuôn mặt hiện lên nụ cười tàn bạo hung ác, đôi đồng tử dị sắc sâu thẳm khiến người khác rùng mình.
“Giang ca, huynh nổi trội như vậy, nhất định sẽ vượt qua kì thí luyện mà”
Ánh sáng chỉ lóe lên rồi vụt tắt nhưng cũng đủ để thấy rõ, đôi môi mỏng nhợt màu của hắn mấp máy như đang thì thào trả lời.
…
Cửu Linh tông môn, môn phái hùng mạnh nhất ở tu chân giới, mười lăm năm nhận đệ tử một lần, không xét gia thế, không xét quá khứ, chỉ cần dưới mười ba tuổi đều có thể đăng ký tham gia thí luyện, đủ điều kiện môn phái đặt ra liền có thể chính thức trở thành đệ tử tông môn.
Kì hạn mười lăm năm đã đến, lần này có hơn trăm hài tử đăng ký tham gia thí luyện, qua hai vòng kiểm tra chỉ còn lại trên dưới ba mươi.
Hôm nay là ngày diễn ra vòng kiểm tra cuối cùng, các trưởng lão hội tụ ở đỉnh Cửu Linh, có chút mong chờ quan sát hành trình của đám hài tử.
Cửu Linh tông môn chia thành năm phong: Mê Vụ phong, Kiếm Phách phong, Pháp Linh phong, Triệu Hoán phong và Hắc Ám phong.
Mê Vụ phong do trưởng lão Bạch Nham làm phong chủ, Mê Vụ phong chuyên về vẽ pháp trận, là hàng phòng vệ vững chắc của tông môn.
Kiếm Phách phong do trưởng lão Thiên Ninh Tỳ làm phong chủ. Người cũng như tên, những đệ tử của Kiếm Phách phong giỏi nhất là kiếm pháp với những chiêu thức quỷ dị biến hóa khôn lường thập phần đáng sợ, đây cũng là đội quân mạnh nhất của Cửu Linh, khiến những kẻ khác vừa nghe tên đã tự giác tránh xa.
Pháp Linh phong do trưởng lão Diệp Lan Ngọc làm phong chủ, những đệ tử ở nơi này mạnh nhất là pháp thuật cùng mị thuật, có thể nói Kiếm Phách phong là cương còn Pháp Linh phong là nhu, tuy số lượng ít, đa số lại là nữ tử, bọn họ vẫn có thể khiến kẻ khác chết một cách không ngờ tới.
Tư Đồ Trường Phong, phong chủ Triệu Hoán phong, giỏi nhất là điều khiển yêu thú, bất kể là thần thú, thánh thú hay ma thú, một khi bị nhắm đến đều không thể thoát khỏi ma trảo của Triệu Hoán phong.
Hắc Ám phong, ngoại nhân không hề biết một chút thông tin gì về phong này, có người nói phong chủ hành tung vô định, khó có thể nắm bắt, cũng có kẻ đồn, đối phương đơn giản chỉ là một con ma thú mà Cửu Linh tông môn nuôi nhốt để canh giữ tông môn, bởi vì người này dưới trướng không hề có một đồ đệ nào, cũng chưa từng gây ra động tĩnh gì.
Thực hư như thế nào cũng chỉ có nội bộ Cửu Linh tông môn mới biết…
Đám hài tử được đệ tử ngoại viện dẫn đến nơi diễn ra vòng thí luyện cuối cùng, trên đường đi, Giang Hạc có chút thấp thỏm nghiêng người về phía sau “Tiểu Mục, nếu được vào Cửu Linh tông môn, đệ sẽ chọn phong nào?”
Mục Dã nâng mắt nhìn y, đáng yêu mỉm cười đáp lại “Vào được Cửu Linh tông môn là đệ đã mãn nguyện rồi”
Giang Hạc không nói gì nữa, nhìn chằm chằm đường đi phía trước.
Phía trước hai người, một nữ hài quay đầu lại, cười vui vẻ hỏi “Giang ca, huynh định chọn phong nào?”
Giang Hạc lắc đầu “Tiểu Ly, chưa chắc huynh có thể vượt qua kì thí luyện mà”
Lộ Ly Huyền nghe y trả lời thì trợn mắt, không nhịn được nói “Giang ca, huynh đùa cái gì vậy? Huynh mà còn không vượt qua thì bọn muội chắc lăn trở về hết mất”
Giang Hạc cười gượng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Trong mắt đám hài tử, Giang Hạc giống như thủ lĩnh vậy, y cái gì cũng biết, không gì không làm được, thậm chí cách vượt qua thí luyện như thế nào đơn giản và an toàn nhất y cũng hiểu rõ. Bọn họ có thể đến được nơi này cũng là hoàn toàn nhờ vào y chỉ dẫn.
Giang Hạc nhận ra suy nghĩ của những hài tử này, trong lòng càng thêm bất an.
Bởi vì chỉ có duy nhất y biết sự thật.
Y như có như không liếc nhìn nam hài phía sau, thấy hắn không tỏ vẻ gì là tức giận thì mới thở phào một hơi.
Những thành tựu mà Giang Hạc đạt được đến giây phút này đều là do Mục Dã ban tặng. Y không biết hắn dùng cách gì để đoán ra manh mối thử thách mà Cửu Linh tông môn đặt ra để vượt qua một cách dễ dàng. Hắn luôn nói nhỏ phương thức cho y, sau đó y sẽ thông báo những điều đó đến những hài tử mà y vừa mắt nhất, khiến cho bọn chúng sung bái tin tưởng mù quáng.
Nói thật, Giang Hạc rất thích cảm giác thỏa mãn hư vinh này, vì thế luôn im lặng tận hưởng, chậm chạp không chịu nói ra sự thật.
Mục Dạ cúi mặt, ở nơi không ai nhìn thấy nở một nụ cười mãn nguyện, tốt nhất là ngươi càng chói mắt càng tốt, như vậy mới không có cơ hội đến gần người kia nữa!
Đệ tử ngoại viện dẫn bọn họ đến một chân núi, trước mặt có mấy nghìn bậc thang, màu xanh cỏ cây phủ đầy hai bên trái phải, ngẩng đầu nhìn không thấy điểm cuối.
Từ dưới nhìn lên giống như con đường đi lên thiên đình, những bậc thang mất hút dưới ánh sáng mặt trời, cảnh tượng hùng vĩ khiến lòng người rung động, đám hài tử chỉ biết đứng bất động, trố mắt mà nhìn.
Đệ tử ngoại viện đợi đám hài tử cảm khái xong, mới lên tiếng “Trên đỉnh núi chính là Cửu Linh tông môn”
Nếu như thành công vượt qua vòng cuối cùng, bọn nó có thể sống ở nơi bồng lai tiên cảnh đó sao?
Thực sự là rất mong chờ…
Đệ tử ngoại viện nói tiếp “Các ngươi có một canh giờ để đến cửa U Linh, sau một canh giờ ai không có mặt ở đó, xem như bị loại”
Giang Hạc không thể tin được, bật thốt lên “Như vậy liền có thể vượt qua vòng cuối cùng sao?”
Đệ tử ngoại viện nhìn y một cái, gật đầu “Đúng vậy”
Cái yêu cầu này cũng quá…đơn giản đi…
Nhưng khi nhìn con đường cao chót vót trước mặt, y bắt đầu hoài nghi, một canh giờ là không đủ…
Khi đệ tử ngoại viện vừa nói thời gian bắt đầu, trong đám hài tử đã có người tháo chạy lên những bậc thang đầu tiên.
Giang Hạc suy tính một chút, nếu như đi nhanh thì có thể đến nơi vẫn kịp, vẫn nên tận dùng từng giây từng phút.
Y định lao lên bậc thang đầu tiên, góc áo lại bị người kéo lại, Mục Dã nhìn y lắc đầu “Đừng đi hướng đó”
Nếu là người khác Giang Hạc đã sớm hất tay đối phương ra, nhưng người này lại là Mục Dã, y sững người, ngay lập tức dừng động tác “Đệ phát hiện ra điều gì sao?”
Mục Dã chỉ tay về hướng đệ tử ngoại viện chầm chậm bước đi, giống như có ý thả chậm bước chân để bọn họ có thể đuổi theo vậy
Giang Hạc không hiểu ý của hắn, nên cứ đứng đờ người ra, Mục Dã trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, bên ngoài lại điềm đạm nói “Giang ca, huynh không cảm thấy lạ sao? Vị ca ca kia chưa từng nói cửa U Linh nằm trên đỉnh núi”
Giang Hạc ngẩn người, đúng vậy, vị đệ tử ngoại viện kia chưa từng nói mục tiêu của bọn họ nằm trên đỉnh núi.
Y chần chờ một lúc, quyết định nghe theo Mục Dã.
Đối phương chưa từng đoán sai…
Lộ Ly Huyền vốn định chờ Giang Hạc cùng đi, lại thấy y chạy về hướng ngươc lại, nghi hoặc đuổi theo “Giang ca, huynh đi đâu?”
Giang Hạc đáp “Bọn họ đi sai đường”
Lộ Ly Huyền nghe vậy liền không nói nữa, chuyên tâm chạy theo Giang Hạc.
Những hài tử khác nhìn thấy bọn họ, nửa tin nửa ngờ theo đuôi, Giang Hạc là người như thế nào bọn họ đều biết, y rất thông minh, nhất định theo y sẽ được lợi.
Quả nhiên khi bọn họ đi theo đệ tử ngoại viện thời gian một nén nhang thì cũng dừng chân trước một cánh cổng đá to lớn, bên trong là một sân viện lót đá xếp theo hình pháp trận ngũ hành, ở giữa đặt một bàn đá cẩm thạch, có năm người lạ mặt ngồi xung quanh bàn đá.
Đệ tử ngoại viện chắp tay hành lễ với họ “Chưởng môn, đã dẫn người đến”
Giang Hạc hai mắt sang rỡ, hiển nhiên y hiểu xưng hô này, vậy là bọn họ đã đi đúng hướng rồi sao?
Lạc Tiệm Khoan, chưởng môn Cửu Linh tông môn, vuốt chòm râu bạc trắng , cười đầy hài lòng “Mười hai sao? Tốt! Tốt!”
Bạch Nham khoát tay “Đến đây đi”
Trước mặt đám hài tử liền xuất hiện một viên linh thạch lơ lửng giữa không trung, dưới ánh nắng nó tỏa ra một màu lam nhạt, linh khí uốn lượn xung quanh. Đệ tử ngoại viện làm một động tác mời “Từng người các ngươi đặt tay lên viên đá này”
Đám hài tử nhìn nhau, lần lượt bước lên, thoáng chốc chỉ còn lại Giang Hạc cùng Mục Dã.
Mục Dã híp mắt, đặt tay lên viên linh thạch, nó chỉ tỏa ra một chút ánh sáng yếu ớt, phải nheo mắt nhìn kĩ mới có thể nhìn thấy.
Điều này làm cho các vị trưởng lão chán nản thất vọng, chẳng lẽ từ đầu đến cuối không có lấy một đứa thiên phú tốt hay sao…
Mục Dã thu tay lại, dưới bàn tay có một lớp nhầy đen không biết là sinh vật gì, nhanh chóng bò vào ống tay áo hắn, biến mất vô tung vô ảnh.
Giang Hạc có chút lo lắng bước lên, tay y vừa áp vào linh thạch, quả cầu đã phát sáng bức người. Những trưởng lão vốn không còn hi vọng gì với đợt tuyển chọn lần này phải trợn mắt trắng, không nhịn được đứng phắt dậy.
Giang Hạc cũng sợ đến ngây người, vì vậy không thấy được dưới lòng bàn tay y có thứ gì đó chuyển động.
“Đây…”
Đệ tử ngoại viện chưa từng chứng kiến sự kiện như vậy trước đây, nhất thời không biết nói gì.
Màu sắc này, ít nhất cũng phải đấu khí ngũ đoạn…
Một hài tử chưa từng tiếp xúc với linh khí đã có thiên phú ngũ đoạn đấu khí, đúng là thiên tài trăm năm hiếm gặp.
Thiên Ninh Tỳ đứng lên, nói “Chưởng môn, đứa nhỏ này…”
Lạc Tiệm Khoan phất tay “Ta biết phải làm gì”
Nói rồi lão đạp gió đến trước mặt Giang Hạc, cúi đầu nhìn y “Tiểu tử, có muốn làm đệ tử thân truyền của ta không?”
Đệ tử thân truyền của chưởng môn?
Há chẳng phải những người khác đều phải gọi y một tiếng đại sư huynh hay sao?