Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 1: HÔN ƯỚC
CHƯƠNG 1: HÔN ƯỚC.
Dương phủ hôm nay rộn ràng đón khách quý…
Chả là thế này. Dương lão gia có một huynh đệ đồng học thân thiết từ thời đầu còn để chỏm. Nhỏ thì cùng học cùng chơi, cùng dùi mài kinh sử. Lớn lên thì cùng tham gia khoa cử, đậu khoa bảng cùng một năm, lại cùng được bổ làm huyện lệnh tại hai huyện khác nhau. Nhưng tiếc là hai huyện cách nhau khá xa nên từ đó hai người bị chia cách. Từ ngày chia xa, hai huynh đệ bận trăm công nghìn việc nên mười năm qua số lần gặp nhau gộp lại chẳng đủ một bàn tay.
Hôm nay, được ngày đẹp trời, quan tri phủ quận Đông An – Chu đại nhân mang cả bầu đoàn thê tử đến Dương gia thăm cố nhân. Chu đại nhân chính là người huynh đệ đồng học của Dương đại nhân năm xưa nay đã được thăng lên chức tri phủ quận Đông An, tiền đồ xán lạn, vinh hoa phú quý hưởng mãi chẳng hết. Dương đại nhân thực ra cũng đâu có kém cạnh. Nỗ lực cày bừa mười năm cũng thu được cái ghế tri phủ quận Yên Điền vào tay, phú quý vinh hoa hưởng tới mấy đời.
Hai huynh đệ gặp nhau mừng mừng tủi tủi, Dương đại nhân cùng gia quyến mở tiệc thết đãi cố nhân tưng bừng tới mấy ngày đêm. Lúc này, bên chiếc bàn đặt giữa chính viện trong Dương phủ, hai vị đại nhân dùng bát đổ rượu chuốc nhau say bí tỉ, bên cạnh là Dương phu nhân và Chu phu nhân cùng vác bụng bầu to tướng ngồi hàn huyên tỷ tỷ muội muội. Dương đại nhân mặt đỏ bừng bừng như mặt trời ban trưa, cầm bát rượu vừa được châm đầy giơ về phía Chu đại nhân lè nhè nói:
“Chu đệ… rượu… rượu này mừng huynh đệ chúng ta gặp nhau. Uống…!”
“Đa… tạ Dương huynh! Cạn…!”
“Dương huynh, mừng… mừng… năm nay cả Dương gia và… Chu gia cùng có thêm nhi tử. Uống…!” Chu đại nhân ôm vò rượu tiếp tục đổ đầy bát, người đã ngật ngưỡng muốn nằm bẹp ra bàn, lưỡi líu cả lại.
“Lão Chu, lão nói mới… nhớ. Khà… khà… năm nay cả Chu… gia và Dương gia đều có thêm nhi tử, thật khéo, thật khéo. Cạn…!”
Dương đại nhân một tay xoa cái bụng tròn xoe của thê tử nhà mình, một tay dốc ngược bát rượu vào miệng uống ừng ực. Đặt bát xuống bàn, Dương đại nhân đảo mắt từ bụng thê tử nhà mình sang bụng thê tử nhà Chu đại nhân rồi ngửa đầu cười ha hả khiến mọi người đều dồn mắt lại nhìn.
“Ha ha… lão Chu, hai đứa… nhỏ sẽ ra đời cùng năm nay, ta muốn lập hôn… hôn ước cho chúng, ý ngươi thế… nào?”
“Được… ta đồng… đồng ý! Mười bảy năm sau… sau… ta sẽ đến đòi… người. Cạn…!”
Chu đại nhân miệng cười kéo đến tận mang tai, tay cầm bát rượu chạm mạnh vào bát của Dương đại nhân rồi vô cùng sảng khoái ngửa đầu nốc cạn, rồi lảo đảo lắc lư từ trái qua phải đến nỗi Chu phu nhân phải đỡ lấy một bên mới ngồi vững.
“Được, mười… mười bảy năm sau. Cạn…!” Dương đại nhân cũng sảng khoái nốc cạn bát rượu của mình, sau đó thản nhiên gục mặt xuống bàn ngáy như sấm.
Một bản hôn ước đã được ra đời như vậy đó, đơn giản, nhanh gọn và vô tư.
Vâng, hai vị đại nhân rất vô tư. Sau khi tỉnh rượu, mặt mũi phờ phạc, đầu óc rỗng tuếch đến nỗi tên của mình cũng suýt quên. Phải nhờ đến phu nhân kể lại mới biết đã có một bản hôn ước được lập ra trong khi hai vị chén tạc chén thù, cùng say lướt khướt. Trùng hợp là cả hai vị đều bị phu nhân của mình mắng một câu giống y như nhau thế này:
“Lão gia, ngươi uống lắm vào rồi nói không thèm suy nghĩ, lỡ như cả hai đứa trẻ sinh ra đều là nữ nhi hay đều là nam nhi thì phải làm sao hả?”
“Phu nhân yên tâm, Chu gia chắc chắn sẽ sinh nữ nhi, chúng ta sẽ cưới con dâu! Khà… khà…” Dương đại nhân vô cùng tự tin cười lớn.
Dương phu nhân: “…” Sao ngươi tự tin quá vậy?
Về phần Chu đại nhân, hóa ra cũng tự tin không kém: “Ha ha… Đứa nhỏ nhà lão Dương chắc chắn sẽ là nữ nhi, chúng ta sẽ sinh nam nhi.”
Chu phu nhân: “…” Ngươi biết xem bói từ bao giờ vậy phu quân?
Tưởng rằng hôn ước là việc cực kỳ quan trọng cần bàn bạc kỹ lưỡng, hoặc ít ra cũng phải cho bọn trẻ thường xuyên gặp nhau để bồi đắp tình cảm. Thế nhưng hai vị đại nhân còn có một việc quan trọng hơn nhiều, đó là nhậu. Không sai, mỗi lần gặp nhau việc đầu tiên hai vị làm chính là nhậu, mà đã nhậu thì cái gì cũng đều ném hết ra sau đầu. Chính vì vậy hai đứa nhỏ sinh ra là trai hay gái, mồm ngang mũi dọc ra sao cả hai vị đại nhân đều chưa bao giờ có thời gian mà hỏi han nhau nửa câu, các vị ấy nhớ được bọn chúng có hôn ước với nhau đã là may mắn lắm rồi. Cũng chính vì vậy hai đứa nhỏ chưa bao giờ gặp mặt nhau, thậm chí không hề biết bọn chúng đã được đính hôn với nhau từ khi còn nằm trong bụng mẹ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc mà cái hẹn mười bảy năm đã tới. Hôn ước dù được ra lò trên bàn nhậu thì nó vẫn còn đầy đủ hiệu lực như vốn có. Giữ nguyên lời hứa ‘đến đòi người’ của mình, Chu đại nhân cẩn thận chọn tháng cát tường nhất trong năm, lại chọn ngày cát tường nhất trong tháng mang nhi tử đến Dương gia bàn chuyện hôn sự.