Cúi mình hôn em - Chương 02: "Ta sẽ không vô cớ phạt ngươi."
Chương 02: “Ta sẽ không vô cớ phạt ngươi.”
Kan giao thân thể gầy gò ấy cho gia nhân trong nhà, dặn sau khi tắm rửa thì mang vào phòng mình, lại nhờ nhà bếp nấu thêm một bát cháo.
Ngồi chờ trong phòng chợt thấy sốt ruột, hắn lững thững bước ra, định bụng xuống nhà tắm xem sao, nhưng chưa đi đến nơi thì hắn đã đứng sững lại ngay hành lang trông ra bể nước ở sân sau. Tên nô lệ quỳ ở cạnh bể, dưới từng gáo nước lạnh đang xối ào ạt lên người nó. Một cơn gió thổi qua, đôi môi tái nhợt mím chặt. Kan bước nhanh về phía đó, quát:
– Làm cái gì thế hả?
Hai gia nhân giật mình lúng túng, không hiểu vì sao thiếu gia lại tỏ vẻ tức giận khi họ chỉ đơn thuần dội cho sạch sẽ tên nô lệ bẩn thỉu này. Tên nô lệ thấy chủ đến thì vội đặt hai tay lên nền gạch trước mặt, cúi thấp người đến khi trán nó chạm đất. Vết thừng còn hằn đỏ trên cổ tay nó, vắt lên những vết roi mới cũ. Chỉ nhìn thấy mỗi một chiếc khăn nhỏ vắt trên thành bể, Kan choàng áo khoác ngoài của mình lên thân hình lạnh cóng quỳ dưới đất. Trước sự bối rối của gia nhân, hắn bế tên nô lệ vào phòng tắm.
Kan đặt nó cạnh bồn tắm lớn, nơi luôn chứa nước chảy trực tiếp từ một mạch ngầm ấm nóng, ra lệnh đứng yên khi nó lại chực quỳ xuống. Tên nô lệ yên lặng chờ những động thái tiếp theo của chủ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào khi hắn cởi áo quần và lấy lại chiếc áo duy nhất đang che phủ sự trần truồng của nó. Hắn bỗng nhếch mép cười, nhận ra tên nô lệ này rõ ràng không vô cảm như nó đang tỏ ra và che giấu việc đó một cách hết sức vụng về. Kan tự hỏi những chủ nô từng sở hữu nó có phải cố ý không nhận thấy điều này hay không.
Kan ngồi thoải mái trong bồn nước ngập đến ngang vai, ra lệnh:
– Vào đây!
– Vâng, thưa chủ nhân.
Nó trả lời, bước chân vào làn nước dễ chịu, quỳ xuống. Cái rùng mình khe khẽ khi da trần tê cóng tiếp xúc với nước ấm không qua được mắt hắn. Hắn ra hiệu cho nó tới gần hơn. Nó nhanh chóng lội về phía hắn bằng đầu gối, tuy nhiên vẫn vấp ngã hai lần. Hắn đỡ được nó trong lần thứ hai và đặt nó ngồi một bên đùi mình.
Khoảng cách gần thế này hắn mới nhìn rõ màu mắt nó, một màu nâu hiền lành nhuộm vẻ cam chịu từ những tháng ngày nô lệ. Một sắc màu đẹp đẽ đáng lẽ phải trong veo và nồng nàn như đất mẹ. Hắn vuốt nhẹ lên khắp cơ thể nhỏ nhắn trong tay, cảm giác làn da đầy sẹo và vết thương kia còn thô ráp, sần sùi hơn cả loại vải gai dùng làm bao tải hàng hóa. Bên dưới lớp da ấy là những mạch đập rối loạn vì hồi hộp, nhưng hai mắt tên nô lệ chỉ đảo nhẹ trước khi hạ xuống, tránh nhìn vào mắt hắn. Không ai thấy nụ cười ma mãnh của Kan khi hắn nhanh chóng luồn tay vào giữa hai chân nó. Đúng như hắn đoán, tên nô lệ không hoảng hốt cũng không bất ngờ. Đây rõ ràng là việc đương nhiên đối với một dục nô như nó, có điều hiện hắn không có mấy hứng thú – hắn muốn chờ nó khỏe hơn. Trước khi rút tay lại, hắn chạm phải một vật lạ. Một cái khoen kim loại mà ngón tay cái người lớn có thể xỏ qua đeo ở gần cửa mình nó. Hắn nhíu mày, hỏi:
– Cái này để làm gì?
– Thưa chủ nhân… người chủ đầu tiên bắt tôi đeo nó. Ngài ấy thường buộc dây thừng vào nó và treo lên cao đến khi tôi phải nhón chân lên, nếu hạ người xuống vì mỏi, chắc chắn tôi phải chịu đau. Sợi dây sẽ dần dần được kéo cao lên đến khi tôi bị treo ngược và phải dùng hai tay để chống đỡ.
Tên nô lệ nói về cực hình đó bằng một giọng đều đều, như thể không phải cái khoen móc vào da thịt nó, không phải nó là kẻ bị treo lên, đối diện với nguy cơ phần da ấy bị rách toạc. Thực ra nó rất sợ hãi. Đó là một trong những trò người chủ ấy thích thú nhất, gã thích nhìn thấy nó khổ sở chống đỡ với cơ bắp mỏi nhừ. Kan biết nó nói thật vì chỗ da ấy đã giãn ra khiến lỗ xỏ khoen bị nới rộng.
– Kẻ bán ngươi cho ta là người chủ thứ hai? – Kan hỏi.
– Vâng, thưa ngài.
– Hắn có đối xử với ngươi như vậy không?
– Thưa ngài, ngài ấy chỉ treo vào đó những quả cân… vì ngài ấy thích trừng phạt tôi ở… ở chỗ khác…
Hắn im lặng đặt nó ngồi xuống sàn bồn tắm quay lưng về phía mình và bắt đầu nhẹ nhàng xoa tấm lưng đầy những vết roi của nó. Tên nô lệ nín thở cảm nhận bàn tay Kan – bàn tay to, ấm và rất đỗi dịu dàng. Nó rụt rè cất tiếng:
– Thưa chủ nhân, xin để tôi tự tắm.
– Cứ ngồi yên đấy.
Nó ngoan ngoãn ngồi yên, một lúc sau lại hỏi:
– Thưa chủ nhân, xin cho tôi được phép hỏi…
Nó hơi giật mình khi Kan đưa tay lên để gội đầu cho nó. Hắn trấn an:
– Đừng sợ. Hỏi đi.
– Thưa ngài, – nó ngập ngừng – liệu ngài có phạt không? Vì tôi ngất đi ban nãy…
– Không. – Hắn trả lời, vò nhẹ mái tóc đen. – Nếu ngươi nghe lời, ta sẽ không vô cớ phạt ngươi.
– Vâng, cảm ơn ngài.
Kan kéo nó dựa vào lòng, di chuyển hai tay trên ngực và bụng tên nô lệ. Nó như thả lỏng người hơn, mắt đã khép hờ. Con người này khiến nó có cảm giác tin tưởng rằng anh ta sẽ không làm nó đau.
Loại nước khoáng nóng tự nhiên này vốn có tác dụng làm giãn gân cốt, ngoài ra phần nào có thể trị thương, lại được Kan bỏ thêm ít thảo dược nên hẳn tên nô lệ cảm thấy rất dễ chịu, ít nhất những đau đớn mà nó đang mang trên người sẽ giảm phần nào. Kan đã định để nó ngâm thêm chút nữa, nhưng cái bụng lép kẹp kia khiến hắn đổi ý. Được tắm nước nóng và lau khô từ đầu đến chân bằng tấm khăn bông mềm, tên nô lệ thực sự rất cảm kích. Nó luôn phải tắm nước lạnh trong bất kỳ thời tiết nào và để khô tự nhiên.
[hết chương 02]