Cúi mình hôn em - Chương 05: "Ta muốn biết tên của ngươi."
Chương 05: “Ta muốn biết tên của ngươi.”
Một tháng sau, các vết thương trên người tên nô lệ đã hoàn toàn tan máu bầm và khép miệng. Hầu hết thời gian nó đều ở trong phòng Kan. Nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ giúp thần sắc nó nhanh chóng khá hơn. Nhìn vào gương, nó thấy có chút lạ. Hình ảnh phản chiếu trong gương trông khác quá. Chân tay bắt đầu có chút da thịt, hai má dần đầy lên và môi đã xuất hiện sắc hồng. Tên nô lệ không hay soi gương, thường những lúc nó nhìn thấy chính mình là giữa những cuộc vui của các chủ nhân, trong ký ức không một lần nó thấy mình trong bộ dạng tử tế.
Có tiếng mở cửa, nó giật mình quay ra. Người vào là cô hầu vẫn hằng ngày dọn dẹp phòng của chủ nhân. Cô ta liếc nó một cái khinh bỉ rồi mới bắt đầu quét tước. Nó biết nhờ chủ nhân ra lệnh nên cô ta mới không cho nó ăn mấy cán chổi hay mấy cái bạt tai. Kan thường ra khỏi phòng sớm, đến nhá nhem tối mới quay trở lại. Mỗi sáng Kan thức dậy, nó đều biết và tỉnh ngủ theo, có điều mấy hôm đầu hắn đều bắt nó ngủ thêm, đến gần đây mới để nó hầu hạ mình buổi sớm. Vì hắn đã có lệnh nên gia nhân trong nhà không bắt nạt nó, hay ít nhất không công khai bắt nạt nó.
Khi cô hầu lia chổi đến chỗ nó đang đứng, tên nô lệ vội tránh đi chỗ khác nhưng vẫn không kịp tránh khỏi câu đay nghiến:
– Gớm, thằng đĩ, dạo này béo tốt gớm nhỉ? Chắc hầu hạ cậu chủ sướng lắm chứ gì?
Vừa nói, cô ta vừa chọc cán chổi vào người nó. Những cú chọc không mạnh nhưng cố tính nhắm vào những nơi nhạy cảm khiến nó không khỏi khó chịu.
– Đừng tưởng được cậu chủ đối tốt một chút thì mơ thoát phận. Mày kiểu gì cũng chỉ là cái thứ thấp hèn rên rỉ dưới thân đàn ông kiếm miếng cơm thôi. Sớm muộn gì cậu chủ cũng chán mà đem vứt mày. Đến lúc đó xem mày có còn ngồi chờ bọn tao hầu được không!
Lau dọn xong, cô ta quày quả bỏ ra khỏi phòng, để mặc nó vẫn nép mình vào một góc. Không cần ai nhắc nhở, tên nô lệ hiểu rõ vị trí của mình. Nó thừa hiểu mình chỉ là một con búp bê trong tay chủ nhân, muốn đánh đập hay giày xéo kiểu gì đều tùy ý chủ, chỉ là người chủ này có cách chơi đùa thật khác lạ. Nó đâm ra mong mỏi những săn sóc mà người chủ này ban phát và dần dần thật tâm nó muốn làm anh ta vui lòng chứ không phải để tránh đòn roi.
Mùa xuân đến, không khí trở nên dễ chịu, đượm hương hoa từ sau vườn đưa tới. Tên nô lệ ngồi bó gối trên giường, hít nhẹ cái mùi tinh khiết ấy rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Nó mơ thấy mình đang lang thang trong một nơi trắng xóa sương mù, bỗng đất dưới chân nó sụt xuống. Hốt hoảng, nó với tay cố bấu vào một cái gì đấy để ngăn mình không rơi, rồi giật mình tỉnh giấc.
Kan đang định đặt cho nó nằm xuống giường thì bất ngờ bị tóm chặt tay áo. Hắn cười khi mắt nó vừa choàng mở thảng thốt:
– Lại mơ thấy gì đấy?
– Thưa… không ạ…
Đây không phải lần đầu tên nô lệ tỉnh dậy giữa giấc ngủ. Dạo gần đây nó gặp ác mộng khá thường xuyên và Kan là người dỗ nó an giấc trở lại. Hắn vẫn hay hỏi nó về những giấc mơ đó nhưng nó không kể lại chúng bao giờ. Nó không nghĩ chủ nhân thật sự muốn nghe.
Kan đỡ nó nằm hẳn xuống. Lúc này nó mới nhận ra hắn trở về phòng sớm hơn mọi khi, trời chiều còn chưa tắt nắng.
– Ngài về sớm… – Nó nói, giống một câu nhận xét hơn là một câu hỏi.
– Hôm nay ít việc.
Kan trả lời, đưa tay cởi hàng cúc trên áo nó. Vạt áo mở ra, để lộ khoảng ngực trần phủ sẹo. Kan không hiểu sao mỗi lần chạm vào nó hắn đều nhẹ nhàng một cách không cần thiết. Hắn thực sự không nỡ mạnh tay, nhất là khi đã thấy những vết sẹo kia. Hắn hôn lên một bên ngực nó, day day núm vú nhỏ. Tên nô lệ phản ứng khi răng của Kan chạm đến, vặn vẹo nhiều hơn mỗi lần môi hắn đặt lên dọc theo cơ thể nó. Cho đến khi chiếc quần dài nó đang mặc được tuột hẳn ra và ném qua một bên thì nhịp thở nóng hổi của nó đã dồn dập hơn. Kan ngừng lại một lúc, im lặng ngắm đôi mắt nâu mờ đi như bị phủ bởi một lớp sương đang cố tránh ánh mắt của mình rồi mới chậm rãi chuẩn bị cho nó.
– Chủ nhân… ngài không… không cần làm như vậy… Xin hãy cho vào…
Tên nô lệ đánh bạo xoay xở nói trong từng nhịp thở đứt quãng. Nó biết Kan đang cố gắng kiềm chế để giúp cơ thể nó quen với sự xâm nhập sắp tới. Nó không hiểu tại sao vị chủ nhân này lại nhọc công như thế, các vị chủ khác chỉ đơn giản là dạng chân nó ra thật rộng rồi thúc ngay vào. Cô hầu ban sáng chì chiết nó chỉ biết rên rỉ để kiếm miếng ăn, cô ta nhầm. Không mấy khi nó được phép rên cho thỏa vì miệng nó thường bị bịt chặt, nếu không thứ thường bật ra là những tiếng thét, những tiếng khóc đến khi cổ nó khản đặc đến mức không thốt lên được một thanh âm nào nữa. Kan không buồn đáp, chỉ cho thêm một ngón tay nữa và cử động nhiều hơn; thấy đã đủ, hắn gác chân tên nô lệ lên vai mình trước khi tiến vào. Tên nô lệ cắn chặt răng, điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể đang bị kích thích mãnh liệt nhưng nó không muốn rên, vì lẽ gì chính nó cũng cảm thấy mơ hồ. Vì muốn phủ nhận lời buộc tội kia? Vì không muốn thừa nhận mình phát ra những âm thanh dâm đãng để làm vui lòng người khác hòng giữ lấy cái mạng con? Nhưng lòng tự trọng của nó vốn đã bị đạp nát từ lâu, hà cớ gì bây giờ lại thấy chua xót? Tên nô lệ bỗng bật một tiếng cười, rồi bắt đầu rên theo từng nhịp đưa đẩy của Kan. Trong cơn khoái hoạt, Kan vẫn giữ được tỉnh táo để nhận ra tiếng cười bất thường của kẻ nằm dưới. Hắn không chậm lại, chỉ ghim trong lòng sự hiếu kỳ cùng những nghi vấn vừa nảy sinh.
Tên nô lệ này mang đến cho hắn những cảm xúc rất lạ. Trước đây cuộc sống Kan giống như một vòng tròn khép kín được vẽ hoàn hảo; từng ngày từng ngày cứ lặng lẽ trôi theo những cái nhích của kim đồng hồ. Công việc kinh doanh hầu như không có bất ổn nào, có chăng là mở rộng thêm chứ không hề giảm bớt. Tuy vẫn chưa chính thức quyết định nhưng khả năng Kan kế nghiệp gia sản là rất lớn vì trong số ba anh chị em hắn là người có năng lực nhất. Cha của Kan thời trẻ thích đi đây đó, ông nội hắn lúc đó cũng muốn con trai thỏa chí trước khi gánh vác việc trong ngoài nên để chàng thanh niên mặc sức tung hoành ngang dọc. Trong một chuyến đi như thế, cha hắn đã phải lòng một cô thôn nữ mồ côi, lại còn làm nàng có thai. Không phải là một kẻ quen thói quất ngựa truy phong, vả lại cha hắn thực lòng yêu nàng tha thiết nên đã bất chấp gia đình ngăn cấm cưới nàng về. Để mọi chuyện êm đẹp cũng như không ai khó dễ vợ yêu, cha hắn bằng lòng kết hôn với mẹ hắn – tiểu thư nhà Kyunbiku danh giá, đương nhiên mẹ hắn được làm chính thất, bởi vậy nên tuy là con thứ hai song địa vị của Kan lại cao hơn người anh lớn của mình. Nếu mọi việc diễn ra như dự liệu thì đến khi toàn bộ nhà Hankei nằm trong tay Kan chắc chắn đang là giai đoạn hưng thịnh nhất của gia tộc này. Đối với những việc kinh doanh quản lý này, Kan làm hoàn toàn vì nghĩa vụ. Hắn không sợ thất bại, cũng không quá mừng vì thành công. Quan hệ giữa hắn và những người khác cũng vậy, luôn có một khoảng cách. Cha hắn vốn đã quan tâm nhiều đến mẹ con người con trưởng, đối với mẹ con hắn cũng chỉ là giữ cho trọn đạo nghĩa làm cha làm chồng, mẹ hắn gả vào đây tuy vậy cũng không quá thiệt thòi, sau khi sinh hắn 3 năm bà lại hạ sinh thêm một bé gái. Tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, sự chú ý của bà đến nàng càng nhiều hơn khiến Kan bị bớt một phần chăm sóc. Hai năm trước nàng xuất giá, phu nhân mất người bầu bạn nên trở nên lặng lẽ, ngày ngày ngồi trong phòng đọc các sách y khoa. Cơ bản người nhà hắn không khiến hắn bận tâm lo lắng nhiều, họ đối với hắn cũng vậy vì từ nhỏ Kan đã tỏ ra là một đứa trẻ thông minh, sáng dạ lại ít hiếu động như chúng bạn.
Kan thở dài, nhìn người đang ngủ say bên cạnh hắn. Kan nghĩ mình đang thương hại nó, như thương hại một con cún con mèo bị bỏ rơi. Nó thảm quá, mà hắn thì không quen tiếp xúc với ai chịu đau đớn và nhục nhã như vậy. Cha hắn đối với gia nhân và nô lệ trong nhà rất từ tâm, khác với những danh gia khác mà hắn từng ghé tới xã giao. Trong giấc ngủ, tên nô lệ nhíu mày, giật nhẹ chân tay. Bất giác, Kan chạm ngón tay vào giữa hai mày nó mà quên mất nó sẽ thức giấc gần như ngay lập tức một cách kinh hoàng. Lần nào cũng vậy, chạm vào nó khi đang ngủ dù chỉ rất nhẹ cũng đủ để nó giật mình choàng tỉnh cho dù trước đó trông nó say giấc đến bao nhiêu. Lòng Kan nhói lên mỗi khi thấy cảnh nó hốt hoảng mở mắt thật to, hai chân co rút lại còn hai tay thì vội ôm đầu, nhưng cái làm Kan cảm thấy bất lực hơn là ngay sau đó, cũng nhanh như lúc choàng dậy nó liền lấy lại vẻ thản nhiên. Nó luôn như vậy, hoặc sợ hãi, hoặc thản nhiên. Bất chợt, Kan nhận ra mình không phải thương hại nó, mà là tò mò muốn biết dưới vỏ bọc giả tạo đó thực chất là cảm xúc gì. Đơn thuần sợ hãi ư? Hay nhục nhã và cam chịu? Cho đến khi nó mỉm cười lúc hắn trị thương cho nó, Kan nhận ra còn hơn thế nữa, đằng sau cái mặt nạ đó là điều gì đó đã giúp nó còn sống được đến tận bây giờ. Vươn tay ôm lấy nó, hắn khẽ nói:
– Đừng sợ. Hãy nhớ chỉ có ta mới được chạm vào ngươi. Không có bất cứ ai khác nên không cần sợ.
Tên nô lệ nép vào người hắn. Đây là một trong những hành động “được phép”. Có những hôm hắn thức khuya lo sổ sách nó vẫn hay tỉnh dậy giữa đêm và phát hiện mình đang được bế trên tay hắn, trên thân còn có quấn chăn. Những lúc đó Kan thường bế nó đến bên bàn viết, để nó nằm trong lòng mình. Chốc lát sau, giấc ngủ đã quay trở lại với tên nô lệ. Cả hai đều hiểu nó ngủ ngon khi bên cạnh hắn, ít giật mình và ít ác mộng hơn.
Nhưng lần này nó không ngủ lại, chỉ nằm sát vào người Kan cảm nhận hơi ấm của hắn. Nó vừa mơ thấy mình bị kéo lê trần truồng giữa phố, roi trút xuống người nó như mưa. Người ta kéo nó ra chợ để bán lần nữa nhưng nó không muốn đi. Nó sợ. Nó sợ phải quay lại những tháng ngày cực nhục kia, sợ phải ngày đêm hầu hạ những người chủ không biết thỏa mãn là gì, sợ phải xa người chủ hiện tại – người tuy vẫn sử dụng cơ thể nó nhưng với một thái độ rất khác khiến nó không những không đau đớn nhiều mà còn có thể nhận một chút khoái cảm. Tay Kan đang vuốt lên lưng nó như thường lệ, bỗng nó nhận ra mình thích được bàn tay ấy chạm vào. Và nó rùng mình.
– Lạnh à?
Kan hỏi, kéo cao chăn hơn nhưng nó chậm rãi lắc đầu.
– Chủ nhân, tôi có thể xin ngài một ơn huệ?
– Nói đi, nếu hợp lý ta sẽ đồng ý.
– Xin ngài, sau này ngài có chán tôi, không muốn dùng tôi nữa thì xin ngài giết tôi đi, xin ngài đừng bán tôi cho người khác.
Tên nô lệ thì thầm rất nhỏ, Kan kinh ngạc không biết phải trả lời thế nào. Nó bèn nói thêm:
– Giết tôi ngài cũng sẽ không gặp rắc rối gì. Tôi chỉ là một thân hèn kém. Xác tôi… xác tôi ngài xử lý thế nào cũng được, thường có một hố chôn ở bên ngoài thành, có người đi gom xác nô lệ đem đến đấy, chỉ cần gọi là họ sẽ tới…
Nó chưa dứt lời thì Kan đã vung một cái tát, nhẹ thôi, không đủ để má nó chuyển màu nhưng đủ để nó như bừng tỉnh. Phải rồi, giá mua nó không phải rẻ vì gã chủ trước đã cố tình bán đắt, làm sao Kan không bán lại nó được. Tuyệt vọng, song nó vẫn biết cần phải tạ lỗi vì cả gan dám xin xỏ chủ nhân, dù là xin được chết. Nhưng trước khi nó kịp quỳ xuống giường, Kan đã giữ nó lại.
– Chuyện này sau này không được phép nhắc đến một lần nào nữa! Rõ chưa?
– Chủ nhân…?
– Ta sẽ không sớm chán ngươi. Nếu chán ngươi rồi ta sẽ để ngươi tự do.
“Tự do”? Đến lượt tên nô lệ kinh ngạc trong lòng. Nó là nô lệ chung thân, cả đời không thể mong đến một ngày tự do và chắc chắn cũng không ai nghĩ đến chuyện cho nó tự do. Rốt cuộc vị chủ nhân này đang nghĩ gì vậy? Nó dè dặt nói:
– Thưa ngài, tôi không biết tự do là như thế nào…
– Đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi. – Kan nói, hôn nhẹ lên cổ nó – Nhưng trước hết, ta muốn biết tên của ngươi.
– Chủ nhân, tôi không có…
– Trước khi con dấu này đóng lên người ngươi, tên ngươi là gì? – Kan đổi câu hỏi.
– Thưa ngài… – Tên nô lệ lưỡng lự – Thưa ngài…
– Đừng sợ. Cứ xem đây là lệnh. Nói đi.
– Thưa ngài, là… Tôi từng tên là…
– Ừ? Là? – Kan dịu dàng khuyến khích.
– Là… Riel.
Một giọt nước lăn dài trên má nó khi cái tên thoát ra khỏi môi. Kan liền ôm lấy nó mà rằng:
– Riel, tên đẹp lắm, ta trả lại cho ngươi. Từ nay về sau hãy giữ lấy nó, không được làm mất nữa.
Riel khóc òa lên và ôm Kan thật chặt. Cậu chưa từng dám mơ đến một ngày sẽ lại có ai đó gọi tên mình, cái tên mà cậu bị buộc phải cho vào hộp thiếc, khóa lại thật chặt và chôn sâu trong lòng với ý nghĩ từ nay về sau sẽ không bao giờ có ai gọi đến nữa. Câu tạ ơn bị tiếng khóc của cậu lấp đi mãi không nói lên được. Kan bất thần thấy sợ, hắn chưa thấy ai khóc thảm thiết và bi ai đến thế. Mất mấy giây hắn mới bắt đầu dỗ dành kẻ đang khóc muốn lả người trong tay hắn.
– Riel, đừng khóc nữa. Ngoan, ngươi còn yếu không nên khóc nhiều, không nín sẽ bị phạt đấy.
Tiếng khóc rồi cũng nhỏ dần, đến khi dứt hẳn thì Riel đã gục vào lòng Kan ngủ thiếp.
Riel tỉnh lại thì cũng đã là chuyện của ngày hôm sau. Cậu đã ngủ một giấc không mộng mị, không giật mình, một giấc ngủ ngon khiến cậu có cảm giác như mình vừa được sinh ra lần nữa.
[hết chương 05]