Cúi mình hôn em - Chương 07: "Tên nô lệ đó, để lại đây."
Chương 07: “Tên nô lệ đó, để lại đây.”-
Sân trong vây kín gia nhân, Taichi Hankei ngồi giữa trên một chiếc ghế dựa bằng gỗ gụ nâu bóng, toát vẻ uy nghiêm. Chuyến thăm quê dài ngày không làm cho ông mệt mỏi nhưng ông hẳn mong tin đầu tiên nghe được khi đặt chân qua ngưỡng cửa không phải là con trai ông đánh người giữa phố. Kan luôn là một đứa trẻ điềm tĩnh, nhiều lúc ông nghĩ thằng bé quá ngoan ngoãn so với những đứa trẻ cùng tuổi, vậy mà ở tuổi 25 nhị thiếu gia nhà ông lại gây chuyện ở chốn đông người. Việc buôn bán không bị tổn hại không có nghĩa Taichi không sầm mặt khi nghe lý do.
Ánh mắt ông đanh lại khi thấy bóng hai người đang tiến vào trong sân. Đi phía trước với vẻ ung dung vốn có là Kan, mặt không hề hiện một chút lo lắng nào, rụt rè bước theo sau hắn là một dáng người nhỏ bé, chỉ cao ngang vai người đi trước, mặt cúi gằm.
– Con chào cha. Cha đi về có mệt không ạ? – Kan cúi đầu, giọng bình tĩnh.
– Thưa ông…
– Đem quần áo tên nô lệ láo xược này cởi ra, đánh nó 50 roi!
Riel chỉ mới kịp quỳ xuống dập đầu đã bị lão gia quát cho sợ đến mức cứng đờ cả người. Cậu giờ mới nhận ra mình đã quên cởi áo quần trước khi ra mắt bề trên. Nhưng trước khi gia nhân tiến tới gần Riel, Kan đã quát, có phần lớn giọng hơn cha hắn.
– Ta không cho phép!
– Ngông cuồng! Từ bao giờ con lại trở nên vô phép như thế này hả?
– Thưa cha, – Kan dịu giọng, hướng cha mình cúi đầu nói – quần áo trên người nô lệ này là do con mặc cho. Không có lý do gì lại đánh nó. Nếu cha muốn phạt về chuyện ầm ĩ vừa rồi ở cửa hàng nhà Diaran thì cũng chỉ có mình con chịu trách nhiệm.
– Phần của con ta còn chưa nói tới! Từ bao giờ nô lệ trở thành “người nhà Hankei” hả? Tên nô lệ này đã khiến con hồ đồ rồi, hẳn nó rất đắc ý khi nghe con nói thế, phải phạt thì người ngoài nhìn vào mới không bảo nhà ta dạy bảo không nghiêm.
– Thưa cha sáng suốt của con, từ bao giờ lời nói và hành động của con lại để người khác ảnh hưởng? Huống chi là một nô lệ hèn mọn? Chuyện này một mình con gây ra, một mình con chịu, không đến lượt những thứ không liên quan. Còn nếu cha vẫn kiên quyết muốn phạt nó, – Kan thong thả cởi áo, ném xuống đất – một nửa số roi phải đánh trên người con trước đã.
Cả sân rộng im phăng phắc. Tâm Riel như bị một quả tạ ngàn cân đập vào khi nghe những lời đó của Kan. Bất chấp việc mình không được phép tự do hành động, cậu chồm lên ôm chặt lấy chân Kan, miệng lắp bắp:
– Không… không…
Kan cúi xuống xoa nhẹ lên đầu cậu. Hắn đã nói sẽ bảo vệ Riel, hắn sẽ không bao giờ nuốt lời, nếu không cậu sẽ mãi mãi không thể nào tin tưởng hắn. Kan muốn cậu tin hắn hoàn toàn, tuyệt đối chứ không phải kiểu tin bất đắc dĩ vì cậu là nô lệ của hắn. Hắn muốn cậu không phải dăm ba hồi lại sợ hắn tức giận bày trò trừng phạt cậu.
– Mày điên rồi!
Người chủ gia đình Hankei gầm lên. Kan vẫn đứng thẳng người như thách thức, một tay chạm nhẹ lên đầu Riel trong khi cậu vẫn ôm chặt lấy chân hắn.
– Con đã mong chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, thưa cha.
– Đúng vậy.
Giữa sân đầy người nhưng ai nấy đều cố kiềm hơi thở, một lời khẳng định kia như hòn sỏi ném vào giữa mặt hồ.
– Thưa ông, tôi mạn phép được nói.
Người vừa lên tiếng bước ra từ dãy nhà trong, đi thẳng tới trước mặt Taichi và cúi người, bộ dáng phong thái hoàn toàn bình thản như không hề bị không khí căng thẳng bao quanh ảnh hưởng. Taichi có phần dịu lại khi thấy người vừa đến, ông gật đầu.
– Shinji, chú xem cậu hai nhà này đã đổ đốn thế nào rồi! Ta chỉ mới rời nhà một tháng, chú quản bọn thanh niên thế này đấy à!
Shinji không nao núng trước lời trách cứ của ông chủ, chú chỉ lại cúi người rồi nói:
– Thưa ông, chuyện cậu hai đánh người trên phố là không đúng, nhưng động cơ của cậu cũng không sai. Tên nô lệ kia thuộc sở hữu của cậu, động đến nó mà không được cậu cho phép cũng khác nào vỗ mặt cậu, thưa ông? Mà cậu hai thì rõ ràng là “người nhà Hankei” rồi.
Kan thở ra nhè nhẹ, thầm cảm ơn chú Shinji. Quả nhiên sau những lời ấy, cơn giận của cha hắn đã biến mất tăm, nhưng cái uy của người chủ gia đình khiến ông không thể không nói:
– Chú nói cũng có phần đúng, nhưng sai vẫn là sai, phạt vẫn phải phạt.
– Thưa cha, con sai, con sẵn sàng nhận phạt, còn nô lệ của con thì không có lỗi gì trong chuyện này.
Taichi nhìn tên nô lệ vẫn đang bám chặt lấy chân con trai ông, nhíu mày. Tất cả nô lệ mà ông từng thấy đều quỳ thẳng cạnh chân chủ nhân, một cái móng chân của chủ chúng cũng không dám động, đừng nói là cả gan ôm chặt như thế này. Kan lại ra sức bảo vệ nó, trong khi chỉ cần để ông cho người đánh nó vài roi là sự việc đã được giải quyết nhanh chóng. Taichi quyết định làm như thông lệ, ông nói:
– Đánh nó cũng chính là phạt mày, người đâu!
– Thưa cha!
Kan vừa mở miệng đã ngưng bặt vì một cái liếc mắt của Shinji. Chú lại điềm đạm nói:
– Thưa ông, trước nay dục nô đều là tài sản rất riêng tư của mỗi người, ông cứ khăng khăng muốn động đến đồ của cậu hai như vậy thì không hay. Chi bằng ông đưa ra hình phạt khác.
– Được. – Taichi suy nghĩ rồi quyết định. – Nể mặt chú đã nói đỡ cho nó. Vậy thì, cậu hai nhà Hankei, ngày mai cậu lập tức lên thuyền sang đảo Mio ở phía đông, ở đó đang muốn bán loại lụa mới của chúng ta nhưng lại muốn nhập hàng với giá thấp. Cậu liệu mà đàm phán với người ta cho được giá.
Những chuyện thế này thường được giao cho người làm ở vị trí giao dịch và mở rộng thị trường, nhưng đảo Mio cũng là một thị trường mới tiềm năng, thổ nhưỡng, phong tục lại có vài điểm khác với đất liền, để Kan đi cũng thích hợp. Nhưng hình phạt chưa dừng ở đó.
– Bao giờ thành công thì hẵng về. Đây là chuyến đi công việc, cậu phải chuyên tâm vào, cho nên… – Taichi ngừng lại một chút để quan sát Kan. – Tên nô lệ đó, để lại đây.
Kan rủa thầm. Cha hắn đúng là con cáo già, một đòn này trúng không biết bao nhiêu là đích. Vừa có người giải quyết công việc, vừa phạt hắn, vừa nhắm được vào Riel. Nhưng hắn không thể phản đối được nữa, đành cúi đầu nhận mệnh.
– Vậy con xin phép về phòng chuẩn bị. Con sẽ khởi hành trên chuyến tàu trưa mai.
[hết chương 07]