Cúi mình hôn em - Chương 08: "Hứa với ta, ngươi sẽ bình an vô sự."
Chương 08: “Hứa với ta, ngươi sẽ bình an vô sự.”
Trên bến cảng mọi người đều hối hả, những phu khuân vác đẩy, kéo những thùng hàng, khiêng chúng lên boong tàu đang đợi sẵn, người đi xa và bạn bè thân hữu bịn rịn không nỡ rời, còn những ai đón người về thì trông ngóng không thôi một cột khói nhô lên từ đường chân trời.
Kan ngồi trên băng ghế chờ giờ lên tàu. Con tàu tên Shihan sẽ đưa hắn đến đảo Mio sau một ngày nữa, nhưng hắn không lo về chuyến đi hay công tác sắp tới, hiện giờ trong đầu hắn chỉ quanh quẩn những suy nghĩ về Riel. Một đêm! Hắn chỉ có đúng một đêm để vừa sửa soạn lên đường vừa dặn dò Riel ở lại. “Không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai”. Chú Shinji đã dạy hắn như vậy ngay từ khi hắn còn là một đứa nhóc, và hiện tại hắn đúng là không thể tin bất cứ ai ở nhà. Không có hắn, Riel ở đó như một con thỏ giữa bầy sói. Sau sự việc “kéo co” lần trước, hắn biết trong đám gia nhân vẫn còn những kẻ muốn thử động tay động chân trên người cậu bé, và thời điểm hắn đi vắng quả là một cơ hội tốt. Hắn đã nhờ Shinji để mắt đến Riel, nhưng hắn cũng hiểu rõ chú, chú chỉ dốc sức cho những việc có lợi cho ông chủ của mình, còn những việc khác chú không mấy để tâm đến. Tuy vậy ngoài chú ra, hắn không biết phải cậy nhờ ai nữa.
Đêm hôm qua, sau khi cố gắng đóng gói đồ đạc nhanh nhất có thể, Kan ngồi trên giường suy nghĩ. Riel đến quỳ trước mặt hắn, cất tiếng gọi:
– Chủ nhân…
– Đứng lên đi. – Kan day nhẹ một bên thái dương. – Không gây lỗi lầm gì thì không cần quỳ.
Nhưng Riel vẫn không nhúc nhích. Cậu nói khe khẽ:
– Chủ nhân, việc gì ngài phải nhọc công đến vậy? Để ông đánh tôi là được rồi, ngài sẽ không cần đi ra ngoài đảo.
– Đúng thật, để cha đánh ngươi là hay rồi. – Nếu vậy hắn sẽ không cần phải ngồi đây nghĩ cách bảo vệ Riel khi đang ở ngoài khơi xa tít mù.
Nghe vậy, Riel vội đề nghị:
– Hay là… bây giờ ngài đánh tôi đi. Sau đó báo với ông đã phạt xong rồi…
Kan lắc đầu. Lúc trước khi mới mua Riel hắn đã do dự không muốn đánh cậu, giờ đây hắn càng không thể vung roi. Vả lại lúc này có đánh cũng đã muộn rồi. Hắn vỗ vỗ một bên đùi, bảo:
– Đứng dậy, ngồi lên đây.
Riel lưỡng lự một giây rồi cũng tuân theo, ngồi lên đùi Kan, hơi ngước mặt nhìn hắn. Kan lại vuốt tay lên lưng cậu, khiến Riel bất giác nghiêng người dựa vào hắn.
– Không muốn ai đánh ngươi!
Riel nghe tiếng chủ nhân thì thầm trên đầu mình, tiếp theo đó là một cái hôn lên trán, lên má cậu. Kan dần đẩy Riel nằm xuống giường, cứ nghĩ đến việc sẽ phải đi xa không biết ngày nào mới về, hắn lại thấy nhớ thân thể này. Thật kỳ lạ làm sao khi một tấm thân nam giới gầy guộc lại có thể khiến hắn vấn vương nhiều đến vậy. Hắn vùi mặt vào cổ Riel, ngửi mùi hương của cậu. Bất chợt, Riel cảm thấy chủ nhân mà cậu đáng lẽ phải sợ hãi phục tùng lại như biến thành một con cún to lớn đang làm nũng với mình không thôi. Ảo giác đó khiến cậu vô thức xoa lên tóc Kan để an ủi hắn. Kan cứ nằm im để bàn tay nhỏ nhắn xoa lên đầu như thế, vì thật sự rất dễ chịu. Trong một khoảnh khắc, cả hai đều nghĩ mình đang ôm trong tay không phải là chủ nhân/nô lệ của mình mà là một người thân quý. Kan giật mình nhấc người dậy, còn Riel thì hốt hoảng buông tay. Trước ánh nhìn đăm đăm của Kan, Riel hơi run lên. Lập tức trong lòng Kan nhộn nhạo vì phát hiện ra mình vừa làm cậu bé sợ, thêm vào đó, hắn còn hơi sốt ruột vì muốn được đôi bàn tay cậu tiếp tục xoa vuốt dịu dàng.
– Nhớ ban nãy ở đồng dâu ta đã nói gì không? – Kan lại cúi hôn lên mặt Riel. – Ta nói không muốn ngươi sợ ta.
– Nhưng… nhưng… tôi… – Riel lắp bắp.
– Ngoan, ngươi không làm gì sai.
Kan lại ôm Riel vào lòng. Riel nghĩ ngợi một chút rồi lại vòng tay ôm lấy Kan. Người chủ này luôn nói cậu không làm gì sai, thậm chí ngay cả khi cậu làm sai thì ngài cũng tìm cớ biện minh cho cậu. Người chủ này, trừ lần đầu tiên trên đường từ chợ nô lệ về nhà, chưa bao giờ vung roi đánh cậu. Kan nghe Riel hít sâu một hơi, rồi cậu ngập ngừng nói:
– Chủ nhân… lúc nãy ngài có hỏi tôi muốn… được đối xử như thế nào… Chủ nhân, nếu là ngài… nếu là ngài thì như thế nào cũng được.
Kan mở miệng muốn nói nhưng một hành động của Riel đã khiến hắn hoàn toàn sững sờ. Cậu bé luôn rụt rè sợ hãi ấy đã hôn phớt lên má hắn. Ai ai cũng biết nô lệ hoàn toàn không được phép chủ động trong bất kỳ tình huống nào, đặc biệt là trong những đụng chạm thân thể với chủ nhân. Nô lệ phải luôn luôn phục tùng và hành động theo lệnh, thế nên chắc chắn hôn chủ nhân khi không có lệnh là điều tối cấm kỵ.
Nhưng Riel đã dám hôn Kan.
Riel trườn khỏi tay Kan, phủ phục dưới chân giường. Cậu có hơi ngạc nhiên vì phát hiện bản thân thấy bình tĩnh lạ thường khi vừa gây ra một lỗi tày trời. Còn Kan thì đang quay cuồng với vô vàn cảm xúc trong lòng. Hắn biết mình đã làm ngơ trước rất nhiều lỗi của Riel vì đối với hắn chúng đều rất nhỏ nhặt, còn lần này? Hắn có thể tiếp tục nói “ngươi không làm gì sai” nữa hay không? Riel đã cố tình đẩy hắn đến tình thế phải trừng phạt cậu ngay sau khi khẳng định hắn muốn đối xử thế nào với cậu cũng được. Tại sao?
– Tại sao? Ngươi cố tình làm vậy để làm gì? Ngươi muốn bị ta trừng phạt đến vậy à?
Kan nói thành lời câu hỏi trong lòng, nhưng Riel không đáp lại. Đến lúc này, Kan thấy lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Không phải vì cái hôn của Riel, mà là vì sự im lặng của cậu.
– Được, nếu ngươi đã mong nhớ cảm giác đau đớn đến vậy, thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện!
Kan cười khẩy, bước nhanh ra khỏi phòng. Lát sau hắn quay lại với cây roi ngựa, gằn giọng ra lệnh:
– Cởi quần áo ra!
Đến tận lúc đó Riel vẫn im lặng. Kan ngồi ở cảng mà xiết chặt nắm tay khi nhớ đến dáng vẻ cậu cởi từng chiếc cúc áo rồi cởi cả quần, trần truồng quỳ trước mặt hắn. Đêm hôm qua tay hắn cũng xiết chặt cán roi như vậy.
– Giải thích đi, Riel, cơ hội cuối cùng đấy!
– Chủ nhân… – Riel nói nhỏ nhưng rành rọt. – Tôi đã làm sai, xin chủ nhân trừng phạt.
Một chút sửng sốt lướt qua lòng Kan. Riel trước nay chưa từng cả quyết như vậy, chuyện gì cậu cũng nghĩ tới nghĩ lui rồi mới ngập ngừng nói ra. Nhưng chút sửng sốt đó không đủ để làm nguội cái đầu đang phừng phừng lửa giận của Kan.
– Quay lưng lại!
Tấm lưng nhỏ gầy chằng chịt sẹo hiện ra trước mắt Kan. Hắn hít sâu một hơi. Hắn đã từng hỏi Riel lưng cậu có đau không, đó là một chiều rỗi rãi khi hai người vừa xong chuyện, hắn ngồi dựa lưng vào đầu giường hút một điếu thuốc thơm, còn Riel thì nằm úp người bên cạnh. Riel nhỏ giọng bảo có, nên Kan đã dụi thuốc đi mà quay sang xoa lưng cho cậu, thoải mái đến mức Riel ngủ luôn đến tối. Bây giờ bảo hắn phải quất roi lên tấm lưng đã chịu vô vàn đau đớn này ư? Kan vung roi, nhưng đến phút cuối vẫn không quất xuống. Hắn không làm được! Lần đầu tiên hắn phát hiện mình có thể mềm lòng đến thế!
Còi tàu kêu vang, từng luồng hơi nước phụt ra từ ống khói. Shihan đã sẵn sàng rời bến, nó đang kéo hồi còi đầu tiên giục hành khách nhanh chóng lên tàu. Hồi còi thứ ba sẽ cất lên lúc neo đã được thu hẳn, và sau đó tàu sẽ rẽ sóng ra khơi. Kan chậm rãi đứng dậy, cài lại cúc áo gió.
Hắn đã quăng roi bỏ đi, không ở trong phòng cả đêm hôm qua, nhưng Riel vẫn quỳ như vậy cho đến tận khi hắn quay về lúc bình minh ló dạng. Muốn tự hành hạ mình chứ gì, đã vậy thì cứ quỳ đi. Kan nghĩ đoạn, không đoái hoài gì đến Riel mà chỉ nhanh chóng lấy vali và ra khỏi phòng. Hắn không muốn quan tâm gì đến cậu nữa, để mặc cậu làm gì thì làm, để mặc ai muốn làm gì cậu thì làm… Hắn đã cố gắng hết sức để cậu mở lòng với hắn, để cậu thành thật, để cậu hiểu hắn và hắn hiểu cậu. Nhưng Riel đã làm hắn thất vọng. Tại sao mình phải làm thế? Chỉ là một tên nô lệ! Ai lại cố tình cảm thông với một tên nô lệ! Kan ném vali lên xe ngựa, nhảy lên xe. Gia nhân nhìn thấy hắn đều ngạc nhiên. Nhị thiếu gia luôn điềm đạm cớ sao sáng sớm đã mất bình tĩnh đến vậy? Ai cũng lờ mờ đoán là chuyện hôm qua, nhưng hôm qua không phải đã giải quyết ổn thỏa rồi ư? Xe ngựa vừa chuyển bánh Kan đã vội bảo dừng lại. Hắn quên chưa cho thẻ căn cước vào ví, tấm thẻ này hắn để sẵn trên bàn từ tối qua nhưng lại mải lo chuyện của Riel nên quên mất. Ra đảo thì không thể thiếu nó được, vậy là Kan phải quay ngược vào nhà.
Lúc đó Riel không hề nghĩ Kan sẽ quay lại. Ngay khi hắn vừa đóng cửa phòng, cả thân người cậu đã đổ xuống sàn. Hai chân cậu tê rần vì quỳ cả đêm không ngủ, nhưng nơi đau đớn hơn cả là lồng ngực cậu. Kan luôn dịu dàng ấy thế mà không thèm nhìn đến cậu nửa con mắt, nhưng cậu chấp nhận kết cục này. Kan là chủ nhân, cậu là nô lệ. Chủ nhân không nên vỗ về an ủi nô lệ, càng không nên để tâm cảm nhận của chúng. Làm như vậy chỉ khiến mọi thứ hỗn loạn lên, cuối cùng rồi sẽ chẳng ai được hạnh phúc. Cậu thật sự đã mong Kan đánh mình, dùng một trận roi đập tan tình cảm cấm kỵ nảy sinh trong lòng cậu. Đêm qua, lúc ôm và xoa tóc Kan, cậu đã nhận ra mình yêu người này mất rồi. Cậu đã yêu chủ nhân của mình mất rồi. Riel ôm lấy ngực, nước mắt lặng lẽ trượt ra.
Kan xếp hàng lên tàu. Shihan là một con tàu lớn, lượng khách rất đông. Tàu sẽ đi qua hai đảo lớn, ba đảo nhỏ rồi về lại cảng này trong một tháng, Mio là một trong hai đảo lớn ấy. Hàng người dài nhưng tiến lên nhanh chóng, Kan xiết tay nắm vali. Phía trước hắn là một bà mẹ bế đứa con tầm ba tuổi, đứa trẻ cứ khóc toáng lên mặc cho người mẹ cố gắng dỗ dành. Tiếng khóc quấy làm hắn càng thêm sốt ruột, bởi nó khiến hắn nhớ lại thân thể run rẩy trên sàn nhà và tiếng nấc nghẹn của Riel sáng nay.
Ban đầu lúc mới mở cửa ra Kan không thấy Riel ngay nhưng hắn biết cậu vẫn còn ở trong phòng, cho đến khi nghe tiếng cậu lắp bắp xin lỗi hắn mới hay cậu đang nằm trên sàn. Riel nghiêng người cố ngồi dậy, thân thể trần truồng run lên, một tay cậu cố gắng đỡ thân mình, một tay vội vã lau nước mắt. Kan chỉ nghe được những tiếng lắp bắp rời rạc như “xin lỗi”, “làm ơn”. Trước khi kịp nhận ra, hắn đã lao đến lật người cậu lại. Riel không ngờ hắn lại xuất hiện lần nữa trước mặt mình, cậu chỉ nghĩ người đến là cô hầu dọn phòng như mọi khi.
– Chủ nhân…
Kan bế Riel lên giường, đặt cậu lên đệm nhưng vẫn không nhìn đến cậu. Hắn ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cậu, một lúc sau mới trầm giọng nói:
– Cứ thế này làm sao ta yên tâm mà đi?
– Xin lỗi, chủ nhân, tôi xin lỗi… – Riel thì thào.
– Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Kan lại cao giọng. Hắn không kiềm được, hắn không còn bao nhiêu thời gian ở nhà nữa nhưng mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả. Riel vẫn không trả lời, chỉ lặp lại lời xin lỗi. Cuối cùng, cậu hai nhà Hankei cũng chịu thua. Kan quyết định không tốn thời gian cho những chuyện vô nghĩa nữa, hắn quay lại nhìn Riel, nhận ra nãy giờ cậu cũng nằm đưa lưng về phía hắn.
– Nhìn ta này, Riel.
Riel chậm chạp nằm ngửa ra, đối diện với Kan. Kéo chiếc chăn mỏng, Kan phủ kín người cậu rồi nói:
– Không được để bị thương. Đây là lệnh! Hiểu chưa?
Riel mở to mắt mà nhìn thẳng vào mắt Kan.
– Hiểu chưa? Nếu có ai bắt ngươi làm gì thì cứ làm theo, chỉ cần không bị thương là được. Nếu người ta… làm ngươi đau, thì tìm cách ít bị thương nhất.
– Chủ nhân?
– Mặc kệ những quy tắc nào là không được để ai sử dụng, không được để ai chạm vào, nếu chuyện như vậy xảy ra, đừng chống cự, chỉ cần không bị thương là được. Hiểu chưa?
– Chủ nhân…
– Hứa với ta, ngươi sẽ bình an vô sự đến ngày ta trở về.
– Chủ nhân… Không đáng đâu…
– Hứa đi!
Kan ôm lấy hai bên đầu Riel. Nước mắt cậu trào ra, trượt xuống ướt tay hắn. Cậu mím chặt môi, lúc hé miệng thì lời thoát ra chỉ là hai từ “xin lỗi”. Kan cắn chặt khớp hàm, đồng hồ trên tường điểm bảy giờ sáng, đến giờ hắn phải đi rồi.
Con tàu kéo hồi còi cuối báo hiệu neo đã thu xong. Kan đứng trên boong tàu nhìn xuống cảng, đám đông hỗn độn trong mắt hắn nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất hẳn, tất cả chỉ còn lại vùng nước mênh mông.
Trời biển một màu.
Kan không biết rằng khi xe của hắn vừa rời đi thì một chiếc xe khác cũng dừng ngay trước cổng nhà.
– Đại thiếu gia! – Hiếm khi nào chú Shinji lại lộ vẻ sửng sốt, lần này hẳn là một ngoại lệ.
[hết chương 08]