Cúi mình hôn em - Chương 09: "Philias thiếu gia!"
Chương 09: “Philias thiếu gia!”
Taichi Hankei có hai người vợ. Đại phu nhân Liena Kyunbiku và nhị phu nhân Akian. Akian xuất thân thường dân và không có họ, sau khi cưới Taichi bà theo họ chồng. Cũng vì thân thế không cao quý nên dù bước vào cổng nhà Hankei trước bà phải chịu phận làm lẽ, tuy nhiên, ai cũng rõ người vợ Taichi thực lòng yêu thương chính là bà. Vì lẽ đó, Kan là con chính thất nhưng lại sinh sau đẻ muộn, trên hắn còn một người anh trai lớn hơn một tuổi do nhị phu nhân hạ sinh. Thế giới này công nhận đứa con đầu là con trưởng, nhưng nếu con trưởng do thiếp thất sinh ra thì địa vị thực sự vẫn không bằng con thứ, có điều đó chẳng qua chỉ là những tên gọi phù phiếm: Người được quyền thừa kế không nhất thiết là con trưởng hay con chính thất, mà là người chứng tỏ được năng lực và bản lĩnh. Trong trường hợp nhà Hankei, thì đó chính là Kan.
– Đại thiếu gia! Philias thiếu gia!
– Chú Shinji! – Chàng thanh niên nhảy xuống khỏi xe, bước nhanh về phía cổng nhà, ôm chầm lấy ông quản gia đang vội vã đi ra. – Chú có khỏe không?
So với Kan, Philias hoàn toàn khác. Nếu Kan giống như một đám mây trôi lững thững, khổng lồ nhưng vẫn nương theo gió, thì Philias lại giống như ánh mặt trời soi chiếu khắp nơi. Chỉ có điều mặt trời vẫn khuất sau đám mây, những khi trời quang đãng người ta mới được tắm trong ánh sáng của nó.
Từ nhỏ, Kan đã miệt mài học tập để về sau gánh vác nhà Hankei, tuy nói hắn làm việc vì trách nhiệm nhưng quả thật hắn cũng không nghĩ ra mình muốn làm gì khác. Hắn hầu như không có thú vui riêng trừ những lần đến kỹ viện để giải trí theo chúng bạn, mà đó là việc bình thường trong xã hội này đối với một thanh niên chưa vợ như Kan. Kan thích cách cha mình xử lý sự vụ trong nhà và chuyện làm ăn, lúc đó trông ông mới oai vệ làm sao, nhưng cho dù thích đến mấy hắn cũng không muốn trở thành một người như ông. Vì mẹ hắn. Taichi Hankei đối xử tốt với phu nhân Kyunbiku, nhưng Kan biết ông không yêu mẹ hắn. Ông cưới bà trong một cuộc hôn nhân sắp đặt khi lòng ông đã có người thương, ngày cưới của hai người cũng là ngày người kia báo đã có thai ba tháng. Ông tới với bà vì nghĩa vụ, vì đạo vợ chồng, một khi đã hoàn thành những việc cần làm ông lập tức rời bà để đến với người vợ thực sự do ông chọn. Người ngoài nhìn vào không cho đây là vấn đề, nhưng Kan đã thấy tất cả nỗi buồn của mẹ hắn. Trong ký ức ngày bé của hắn chỉ có cảnh mẹ nhìn theo bóng lưng cha mỗi khi ông rời đi. Bà thực sự yêu cha hắn. “Tôi nợ bà một đời”, đó là những gì cha hắn thường nói khi ở bên mẹ hắn. Với Kan, cha là một người vĩ đại, có điều vĩ đại không có nghĩa chuyện gì cũng làm được. Đã có nhị phu nhân thì còn cưới mẹ mình làm gì, chung quy vẫn là một người bất lực, trong lòng Kan đã luôn nghĩ như thế.
Còn Philias? Sổ sách ư? Việc buôn bán ư? Đồng dâu ư? Ôi dào chẳng cần phải bận tâm! Với anh, cuộc sống không thể chỉ quanh quẩn những việc đó, ngoài kia rộng lớn biết bao nhiêu và dấu chân anh phải in lên những nơi chưa ai biết tới. Người ta nói cậu con cả nhà Hankei không có chí tiến thủ. Người ta nói cậu cả nhà Hankei do người mẹ bình dân sinh ra, không phú cũng chẳng sang, cho nên cậu chỉ biết rong chơi nay đây mai đó. Người ta nói gia chủ nhà Hankei mắt nhắm mắt mở trước cậu con cả cũng vì hiểu rõ bản chất của những đứa trẻ được người mẹ như vậy sinh ra. Người ta nói nhiều lắm, nhưng Philias bỏ ngoài tai, cả người cha của anh cũng thế, cho nên lời đồn Taichi dễ dãi với mẹ con người con cả càng thêm củng cố. Từ năm 16 tuổi, Philias đã bắt đầu rời nhà theo những chuyến đi. Thời gian anh xa nhà ngày một dài hơn, ban đầu là một hai ngày, rồi đến một hai tuần, rồi một hai tháng, và giờ đã sắp sửa tính bằng năm.
Giờ đây, anh đứng đó trước mặt người quản gia, cười rạng rỡ, sau lưng là chiếc túi to tướng, thêm hai túi nhỏ buộc quanh hông, cằm anh lún phún râu, áo quần vẫn còn xám màu bụi đường tích lại sau một cuộc hành trình dài.
– Đại thiếu gia, cậu đã đi đâu? – Chú Shinji không kiềm được cơn xúc động. – Cậu đã đi đâu? Cậu đi từ giữa mùa hè năm ngoái, giờ đã sắp hết xuân vào hạ rồi mà cậu mới về! Cậu cũng chỉ gửi về vỏn vẹn hai lá thư, cậu có biết ông bà đều lo cho cậu lắm không?
– Ôi chú ơi, con sẽ kể chú nghe sau. Cha con đâu? Con vào chào ông đã, rồi con sẽ đến chào mẹ và mẹ hai nữa.
– Ông vừa về hôm qua, còn nghỉ trong nhà, cậu mau vào chào ông. Để xem ông phạt cậu thế nào.
– Ha ha!
Thật ra không chỉ Taichi, mà cả Shinji cũng dễ dãi với Philias, bởi vì ai ai cũng yêu mến cậu cả nhà Hankei. Hoạt bát, sôi nổi, lúc nào cũng cười như trẻ nhỏ, lại hay chuyện và tốt bụng. Không một ai cảm thấy khó chịu khi đã gặp mặt Philias. Không có chí tiến thủ thì sao chứ? Một nụ cười của cậu trai này đã đủ khiến người ta muốn làm cậu vui lòng.
Philias luôn mang quà về sau mỗi chuyến đi, ai cũng có phần, kể cả người ăn kẻ ở trong nhà. Lần này cũng vậy, sau khi đến chào cha và nghe ông mắng qua loa vài câu, Philias bắt đầu phát quà. Nhân sâm thượng hạng do chính tay anh đào cho cha, chuỗi ngọc cho hai vị phu nhân, son môi gửi sang nhà chồng cho em gái, một lô 5 loại trà ngon cho chú Shinji. Và đương nhiên không thiếu phần của Kan.
Philias và Kan thật ra không qua lại nhiều, bởi vì phần lớn thời gian Kan ở nhà đọc sách còn Philias thì rong chơi với chúng bạn. Lúc nhỏ, nhiều khi Kan đang nghiền ngẫm từng con tính thì lại nghe tiếng người anh trai lớn hơn mình một tuổi cười phá lên bên kia bức tường. Kan có những bạn bè và mối quan hệ riêng, Phillias cũng vậy, đôi lúc họ cũng có những trò chơi chung nhưng rồi sẽ nhanh chóng tách ra. Kan không ghét Philias, nhưng hắn không hiểu và cũng không có hứng thú hiểu người anh này. Còn Philias ư? Anh không ghét hay lạnh nhạt với bất kỳ ai trong nhà Hankei cả.
Quà cho Kan lần này là một chiếc áo khoác mùa thu màu sẫm may bằng một loại lụa khá lạ. Đôi lần Kan đã nói với Shinji rằng Philias cứ như bị ám ảnh, quà tặng hắn đều là áo quần khăn choàng các loại may bằng các loại vải ở nơi anh từng đi qua, cũng vì thế mà tủ quần áo của Kan có khá nhiều thứ lạ mắt, cứ như một bộ sưu tập vải. Nhưng tất nhiên, lần này món quà không trực tiếp đến được tay Kan. Philias nghe tin hắn đã lên tàu ra đảo xong cũng không hỏi gì thêm, chỉ về phòng nghỉ ngơi sau bữa tối.
Trăng đêm nay sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu vào phòng Kan phủ lên người Riel. Ngày đầu tiên Kan đi cũng là ngày Philias trở về, bởi vậy không ai rảnh tay ngó đến Riel, cũng tức là không ai buồn đem thức ăn cho cậu. Nghe tiếng người náo nhiệt ngoài hành lang, Riel không dám ra ngoài, bởi vậy cậu cứ trốn kỹ trong phòng của Kan cho đến khi không còn nghe một tiếng động nào nữa. Lúc này mọi người đều đã đi ngủ cả. Riel ôm lấy bụng, cậu đói quá. Ngày trước khi còn ở trại nô lệ qua tay hết người này đến người khác cậu không thường được ăn uống tử tế, thậm chí người ta còn bắt cậu nuốt tinh dịch trừ bữa nên cậu có thể nhịn đói khá tốt, một hai ngày không có miếng cơm vào bụng là chuyện bình thường. Nhưng từ khi ở với Kan, ba bữa cơm đủ rau củ thịt cá hắn chưa từng để cậu thiếu ngày nào trừ hôm đầu tiên cậu bị lôi ra ngoài vác củi, vậy nên cái dạ dày bị chiều chuộng đến hư của Riel giờ đang kêu gào. Cậu nhớm người, định xuống bếp lục chút cơm thừa. Hôm nay nhà có tiệc nên cậu đoán sẽ còn chút thức ăn dưới bếp. Kan cũng bảo Riel được phép xuống bếp, nhất là khi bụng đói, nên cậu đánh bạo muốn đi.
Lúc Riel sắp chạm đến thì cửa đã bị kéo hé ra. Cậu sửng sốt lùi lại, ngay sau đó cánh cửa mở hẳn và hai bóng đen ập vào. Riel sợ điếng người, cậu muốn kêu lên nhưng một bóng đen đã nhanh tay bịt chặt miệng cậu, bóng đen còn lại thụi một đấm vào bụng cậu, đủ đau để cậu không còn phản kháng được nữa.
Hai kẻ lạ mặt nhanh chóng khiêng Riel ra khỏi phòng, cậu nhận ra chúng đang đưa mình về phía chuồng ngựa. Ban đầu Riel muốn hét lên kêu cứu, nhưng rồi tiếng thét không thể thoát ra được khỏi môi. Cậu muốn kêu ai cứu cậu? Người duy nhất chịu quan tâm đến cậu đang lênh đênh trên biển khơi, hiện tại ở nơi này sẽ không một ai chìa tay cho cậu. Nếu có thêm người đến thì chắc chắn sẽ thêm người dày vò cậu. Nghĩ đoạn, Riel cay đắng mím chặt môi. Nhưng cậu vẫn phải nghĩ cách ngăn cản chuyện hai tên này muốn làm, bởi vì cậu không muốn bất kỳ ai chạm vào mình ngoài Kan. Đây không phải vì Kan từng cấm cậu không được để ai sử dụng mà là vì Riel không muốn.
Hai tên xấu xa muốn hưởng dụng đồ của chủ đã đưa Riel đến cuối tàu ngựa. Riel nhận ra chúng dưới ánh trăng, đó là hai tên coi sóc tàu ngựa của nhà Hankei. Tàu ngựa nằm ở sau nhà, có mười chuồng, từ đây phải cố gào hết sức thì người đang ngủ trong nhà mới có thể nghe thấy. Riel bắt đầu giãy giụa, nhưng hai tên thân hình to lớn kia đã dễ dàng đè ngửa cậu ra đất.
– Không… đừng mà…
Nước mắt Riel bắt đầu đổ xuống khi cậu van xin. Đáp lại chỉ là hai cái bạt tai và câu cười gằn:
– Dám phản kháng à? Cái thằng điếm này!
Riel nổ đom đóm mắt, mấy lời van xin cũng biến thành rên rỉ. Cậu đau quá. Đau đến tận xương tủy. Tại sao cứ phải ác độc với tôi đến vậy? Chủ nhân, cứu với…
Hai tay cậu bị trói lại vào một cây cột chống. Trên người cậu vốn chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ, là áo của Kan, cậu mặc vì nó vẫn còn vương lại mùi của hắn, mùi hương cậu muốn sẽ ôm ấp mình trong đêm nay cho lòng nhớ mong dịu xuống, nhưng lúc này vạt áo đã bị lật ra để lộ hoàn toàn cơ thể cậu. Riel run lên bần bật trước hai cặp mắt nhìn cậu như dã thú, cậu đã quá quen thuộc với những ánh nhìn đầy dâm dục như muốn ăn tươi nuốt sống mình như vậy, nhưng lần này cậu lại thấy kinh hoàng. Một tên vắt chân qua ngực cậu và bóp miệng cậu mở ra, gã chắn đi tầm nhìn của Riel nhưng đôi tay thô bạo của tên thứ hai khiến cậu biết rõ hai đùi mình đang bị bẻ ra.
Không… Cứu em, chủ nhân!
Trong một khoảnh khắc, Riel cảm thấy nếu hai tên này chiếm được cậu thì từ nay về sau cậu sẽ bị lôi tuột trở lại cuộc sống như trước khi Kan xuất hiện. Cơn sợ hãi tức thì chiếm lấy cậu, trong một thoáng chốc cậu đã nghĩ có lẽ mình vẫn đủ sức để cắn đứt đầu lưỡi, chấm dứt kiếp sống tang thương này. Có lẽ…
– Hí hí hí!!!
Tiếng hí vang ngay lập tức làm hai tên chăn ngựa giật bắn mình. Tiếng hí to rõ giữa khuya như một nhát dao chém vào màn đêm yên tĩnh, lập tức phía nhà chính có ánh đèn đốt lên, tiếng người lao xao và tiếng mở cửa. Con ngựa vẫn hí không ngừng, nó gõ móng lộp cộp xuống sàn ngay gần đầu Riel. Lúc này cậu mới nhận ra mình bị trói vào chuồng của Delphine, con ngựa yêu của Kan.
– Cứu với… Delphine… Cứu với…
Riel nức nở. Delphine vẫn không ngưng hí. Hai tên chăn ngựa cuống cuồng, kéo nhau trèo qua lớp tường bao hòng tẩu thoát. Đoàn người từ trong nhà lao ra khu chuồng ngựa, họ chia làm hai tốp, một đuổi theo hai tên bỏ trốn, một ở lại kiểm số ngựa trong chuồng. Đèn đuốc sáng như ban ngày, ai cũng thấy rõ tên nô lệ của Kan bị trói tay bên chuồng ngựa, nằm lõa lồ trên đất.
– Là dục nô của cậu hai, thưa ông. – Riel nhận ra đó là tiếng của Shinji, cậu lại càng sợ đến cứng người.
Không một ai trong căn nhà này thích thú gì với cậu, trừ Kan. Riel còn mơ hồ nhận thấy chủ nhân căn nhà muốn loại bỏ cậu, và đây sẽ là một cơ hội tốt. Chỉ cần một cái nhấc tay của những người này, Riel sẽ biến mất mãi mãi, hai tên chăn ngựa dám to gan bắt cóc cậu sẽ trở thành quân tốt thí khi Kan trở về. Riel tuyệt vọng, có lẽ cậu không còn cơ hội nhìn thấy Kan, nhìn thấy mặt trời của cậu một lần nữa.
– Dục nô của Kan? Không ngờ cậu chàng còn có sở thích này đấy. Cho con xem nào.
Tiếp theo giọng nói xa lạ ấy là một bóng người len qua đám gia nhân để tiến lên phía trước, phút chốc Riel đã thấy người đó cúi xuống nhìn mình bằng cặp mắt tò mò.
– Trông tầm thường quá. Sẹo đầy người, lại gầy như thế này. – Philias nhìn kỹ thân người đang nằm dưới đất, hai tay bị trói vào cột bằng một đoạn thừng ngắn khiến cậu ta không thể ngồi dậy được. – Con nghĩ Kan sẽ chọn đứa tốt hơn cơ.
Riel cắn chặt môi kìm tiếng khóc nấc, nhưng cả cơ thể đang run lên bần bật thì không cách nào kìm lại được. Philias nhìn thân thể gầy guộc sứt sẹo đang run rẩy trên tấm áo choàng, hơi nhíu mày. Anh nhận ra đây chính là một trong những món quà mình từng tặng cho Kan sau một chuyến phiêu lưu sang nước láng giềng. Vốn nó không phải áo choàng ngủ nhưng vì dải hoa văn ở gấu áo khá sặc sỡ nên Kan không bao giờ mặc nó ra ngoài, hắn bèn đổi công dụng chiếc áo. Thật ra anh chọn chiếc áo này là vì dải hoa văn đó. Rút con dao bên hông một gia nhân đứng gần đó, Philias cắt dây trói ở tay Riel.
– Đại thiếu gia…
Chú Shinji vừa mới cất tiếng đã bị Philias cắt ngang.
– Cha, dù sao Kan cũng không có nhà, cho con mượn thứ này tiêu khiển vài hôm nhé. Khi nào em về con sẽ trả lại, đỡ cho thứ này không có chủ quản thúc lại dụ dỗ hết người trong nhà gây ra mấy chuyện như hôm nay.
Những lời này như từng nhát dao đâm xuyên tim Riel. Cậu biết luôn là như vậy, cậu là người bị cưỡng hiếp nhưng không ai xem cậu là nạn nhân. Nói xong, Philias nắm lấy tóc Riel lôi cậu dậy, thuận tay cuốn luôn cái áo trên đất. Taichi không hẳn đồng ý, ông đúng là muốn nhân dịp này loại bỏ hẳn tên nô lệ này. Ông luôn mơ hồ cảm thấy sự hiện diện của nó hoàn toàn không tốt cho Kan, nhưng ông cũng ngại ra tay với tài sản của con trai mình. Những năm gần đây Kan đã dần có chỗ đứng vững chắc trong gia tộc, ngày càng nhiều những thương vụ của nhà Hankei phải qua tay hắn giám sát, Taichi không muốn trực tiếp mâu thuẫn với đứa con trai thứ hai của mình. Ông thực sự nghĩ đây là một dịp tốt để tên nô lệ biến mất một cách êm thấm, nhưng Philias đã nhanh hơn ông một bước. Nhìn bàn tay đang xiết chặt tóc của tên nô lệ nhấc nó lên như nhấc một món đồ, ông chợt thấy yên tâm hơn. Cuối cùng ông gật đầu.
Philias vui vẻ cười tít mắt, lôi Riel về phòng mình.
Một đêm đầy sóng gió.
[hết chương 09]