Cúi mình hôn em - Chương 14: "Yêu nhau thật đấy à?"
Chương 14: “Yêu nhau thật đấy à?”
– Đại thiếu gia?! – Chú Shinji sửng sốt.
Philias lại mỉm cười. Nụ cười của anh luôn xuất phát từ đáy lòng, tính tình tử tế của anh cũng vậy, nhưng giống như Taichi, Shinji biết Philias không đơn giản chỉ là một thanh niên hay cười. Có điều các bậc trưởng bối của gia tộc Hankei đều hiểu cậu cả không phải kẻ có dã tâm, ít nhất anh không nhắm đến vị trí người đứng đầu. Nếu Philias thực sự có chút nào giấu giếm tư tâm thì việc lật tẩy chiếc mặt nạ của một thằng nhóc con cháu trong nhà đối với những người cha chú này chỉ là chuyện trở bàn tay, thế nên không một ai mảy may nghi ngờ phán đoán của mình về đứa trẻ ấy. Một đứa thông minh, sáng dạ, hiềm nỗi lại ham chơi và quan tâm đến thế giới rộng lớn bên ngoài hơn hết thảy, thế thôi.
– Chú đừng lo lắng. – Philias vỗ vỗ lên bàn tay Shinji như ngày bé anh vẫn làm. – Cháu chỉ tiện miệng thôi.
Philias đã ngồi ngay ngắn trở lại, lúc này Shinji mới một lần nữa nhìn kỹ cậu thiếu gia mà chú nghĩ rằng bao năm nay mình vẫn hiểu rõ. Bất chợt chú nhận ra thời gian trôi nhanh đến thế nào, có lẽ những ai từng gặp Philias vẫn còn nhớ hình ảnh cậu thiếu niên nghịch ngợm ưa lang thang khắp nơi, trốn tìm trong cánh đồng dâu hoặc len lỏi giữa những sạp hàng nơi họp chợ, không ai kịp nhận ra cậu ta đã lớn, đã trưởng thành. Nụ cười toét thu lại thành cái cười mỉm, ánh mắt sắc bén hơn, giọng nói trầm và lời nói ra chậm rãi, mang nhiều nghĩ ngợi hơn. Cậu thiếu niên ngày ấy đã thay đổi. Chú Shinji hít một hơi sâu. Ngoại hình thay đổi rồi, trái tim liệu có còn như ngày cũ hay chăng?
– Đại thiếu gia, Philias thiếu gia…
– Cháu không nghĩ Kan động lòng với một dục nô đâu. Đối xử tốt một chút thì sao chứ? Nghe thế nào cũng thấy hoang đường. – Philias nhún vai. – Nhà Hankei sẽ do Kan gánh vác thôi, nếu như… cậu chàng thực sự xứng đáng.
Shinji mở to mắt. Xe ngựa vừa tới cổng nhà xưởng, Philias nhanh chóng nhảy xuống ngay khi bánh xe ngừng lăn. Trước khi vào trong anh còn vén mành xe và nói thêm một câu:
– Chú đừng lo lắng, cháu nói thật đấy. Về chuyện chú đã làm, tuy cháu thấy không cần thiết nhưng có lẽ thế cũng hợp ý cha cháu, hầu như mọi chuyện chú làm đều đúng như những gì ông muốn. Cha sẽ hơi bực, nhưng không tức giận với chú lâu đâu. – Ngưng một lúc, anh nói thêm. – Chú cũng đừng làm gì thằng bé nô lệ ấy nữa, cứ để cháu xử lý đi.
Shinji chưa kịp trả lời thì Philias đã buông bức mành xuống, xoay bước vào bên trong cổng. Ngần ngừ một lúc, chú cũng xuống xe theo, nét mày trên gương mặt vẫn còn chau, chưa giãn ra được chút nào. Lúc thì chú cảm thấy có lẽ Philias nói đúng, có thể chú đã lo lắng thái quá về việc của Kan, nhưng ngẫm nghĩ lại chú vẫn không thể bỏ qua những phán đoán khiến mình phải ra tay bất chấp khả năng làm phật ý cậu hai. Đúng vậy, chú bày bố lắm việc như thế cốt để qua mắt Kan vì không muốn hắn biết mình can thiệp vào chuyện riêng của hắn, chứ thực tình chú không ngại nếu ông chủ phát hiện ra. Chú muốn nói rõ hơn với Philias nhưng anh ra vẻ mình không muốn bàn thêm về việc này nữa. Cuối cùng, Shinji cũng kìm lại, không đả động đến nữa.
——
Khi Philias quay lại phòng với đĩa cơm thừa như buổi trưa thì trời đã tối hẳn, hai bàn tay Riel đã hơi sưng lên dưới sợi xích, tay chân cậu tê dại đi, cả người mỏi nhừ vì phải giữ nguyên một tư thế quỳ bên cửa sổ gần một ngày dài. Philias cởi dây trói, thân người cậu hơi nghiêng ngả nhưng vẫn trụ lại được. Trái với cậu đoán, Philias không cho cậu ăn ngay mà giật nhẹ sợi dây, ra hiệu cho cậu theo anh.
Riel nhận ra mình đang được dắt vào phòng tắm, đây cũng là lần đầu tiên cậu phải bò vào nơi này. Trước giờ Kan luôn để cậu đi theo hắn, đôi khi hắn bế hẳn cậu lên nếu hai chân cậu không còn đủ sức bước đi sau cuộc truy hoan. Kan thường tắm hai lần vào buổi sáng sau khi ngủ dậy và tối trước khi đi ngủ, hắn luôn để cậu tắm cùng mình thay vì giao cho gia nhân “làm sạch” cậu, theo đó ngoài những lần thân mật thì cậu cũng phục vụ hắn tắm rửa: kỳ lưng, lau người, mặc quần áo…, những chuyện mà trước đây hạ nhân phụ trách phòng tắm là người thực hiện thì bây giờ đều do Riel đảm nhiệm. Đáng ra từ lúc đó cậu đã phải thấy rằng mình giống người hầu riêng của Kan hơn là một dục nô chỉ dùng để thỏa mãn chuyện giường chiếu.
Riel quỳ cạnh bồn tắm, chờ Philias cởi xong quần áo. Cậu không mong lần tắm rửa này – hay những lần về sau – sẽ nhẹ nhàng như khi cậu ở cùng Kan, chỉ cần Philias không quá bạo lực thì cậu đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Một đôi chân trần xuất hiện trong tầm mắt, Riel vẫn nhìn xuống đất, không dám ngẩng mặt lên. Đôi chân rắn rỏi, gân guốc, lại phủ vài vết sẹo nhỏ cho thấy chủ nhân nó không phải là người thường ở yên một chỗ, giờ đây anh ta ngồi xuống trước mặt cậu, ánh nhìn chăm chú khiến Riel không dám nhúc nhích dù chỉ một li.
Không tính đêm qua, đây là lần đầu tiên Riel thực sự phải đối mặt với Philias trong một không gian kín, và chắc chắn sẽ không một ai can thiệp những chuyện sắp sửa xảy ra. Riel nhắm mắt lại rồi mở ra, quyết định để số phận tự đi con đường của nó. Sống sót đến ngày Kan trở về, cậu chỉ cầu mong một điều như thế.
Philias nhìn thằng nhóc trần truồng đang quỳ trước mặt mình, cân nhắc những việc đã xảy ra từ lúc anh trở về đến nay. Kan có vẻ coi trọng thằng nhóc này đến mức chú quản gia già phải bày ra đủ trò để khiến nó biến mất một cách hợp lý, cho dù những mánh khóe ấy vẫn có thể bị lộ ra và gây tổn hại đến tình cảm của hắn đối với chú. Nhưng Philias không nhìn ra ở thằng nhóc này có cái gì đặc biệt khiến cậu em trai nhạt nhẽo của anh phải dốc lòng quan tâm, thậm chí giữ nó sát bên người những lúc rỗi việc và không bắt nó chịu bất kỳ một hình phạt nào, anh chỉ thấy đây là một đứa nô lệ không đạt chuẩn, mặt mũi cũng ưa nhìn thôi, không gây được một ấn tượng nào sâu sắc. Hay là kỹ thuật trên giường của nó tốt siêu phàm nhỉ? Trông có vẻ không giống thế, eo hông teo tóp như vậy làm gì có lực mà hầu hạ người ta chứ. Philias nghĩ vu vơ, mở cái khóa đã đeo trên người Riel từ sáng ra rồi tháo luôn vòng cổ. Anh đã cố tình chọn vòng da mềm, nhưng đeo sát vào cổ mấy canh giờ thì cũng nên nới lỏng một lúc.
Dị vật bên dưới được rút ra khiến Riel phân tâm, cậu không kịp phản ứng khi Philias đưa tay về phía cổ cậu. Cậu không ngờ người này lại nghĩ đến việc tháo cái vòng cổ, cậu cứ cho rằng nó sẽ ở đó một thời gian dài nữa giống như cái vòng cũ đã được Kan tháo ra. Kan làm vậy vì hắn cảm thấy cái vòng vừa vướng víu vừa thừa thãi. Hắn có thói quen hôn hoặc cắn nhẹ vùng cổ và yết hầu của Riel, dùng dấu răng mình để đánh dấu sở hữu tất nhiên thú vị hơn nhiều so với cái vòng da thuộc vô tri. Riel thoáng rùng mình khi nghĩ Philias là anh trai Kan, không chừng cũng có thói quen tương tự. Cậu bất giác muốn lùi lại nhưng Philias đã đẩy cằm cậu ngước lên để phần cổ cậu lộ ra. Vết kéo đâm buổi sáng hiện rõ mồn một trên phần da phồng rộp, Philias chắc chắn vị trí này không hề có một vết xước nào vào lúc anh đeo vòng cho Riel. Sắc mặt anh trầm xuống, trong đầu điểm nhanh một loạt các ổ khóa mình đã cài và bấm lại sáng nay hòng đảm bảo không một ai có thể vào phòng lúc anh đi vắng. Anh cũng nhớ rằng trong phòng mình không chứa vật sắc nhọn, cả những con dao trong hành lý của anh cũng đã lấy ra hết và cất vào kho riêng.
Vậy thì vết thương này ở đâu ra?
Ngẫm nghĩ một lúc, Philias mới cất tiếng hỏi:
– Ngươi tự đâm đấy à? Muốn tự tử?
Nô lệ không có quyền làm tổn thương chính mình bởi vì toàn bộ thân thể đều đã hoàn toàn thuộc về người bỏ tiền ra mua chúng, bất kỳ vết thương nào không phải do chủ nhân gây ra trên người chúng đều được xem như một dấu hiệu thách thức quyền thống trị. Riel không dám lên tiếng, cậu không chuẩn bị cho trường hợp Philias phát hiện ra dấu vết này, do vậy cậu không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Trả lời đúng như sự thật thì e rằng Philias sẽ xóa sổ cậu khỏi cõi đời này mà không cần hỏi thêm câu thứ hai, bởi vậy cậu chỉ có thể nói dối, nhưng lại không nghĩ ra được cái cớ nào nghe lọt tai. Philias mặc kệ Riel hoang mang, anh tặc lưỡi, nhìn kỹ hơn vết thương do vật nhọn đâm vào ấy. Tình hình có vẻ nghiêm trọng đúng như chú Shinji nhận định thật, anh không biết mình nên khen ngợi chú quản gia vì con mắt tinh tường hay nên cười vào mặt Kan vì quá vụng về và vô tư trong hành động của mình nữa. Một người làm chủ mà để cho hạ nhân đoán được động cơ và mục đích những việc mình làm, có lẽ anh nên cười thật lớn thì hợp lý hơn.
Riel chỉ biết nín thở chờ Philias buông cằm mình ra, lại gom góp sức lực để đối phó với trận đòn sắp đến; kiểu gì cậu cũng ăn roi thôi, không ít thì nhiều, không nặng thì nhẹ. Nhưng một lần nữa, Philias lại không thèm vòng vo mà đánh thẳng vào trọng tâm:
– Kan và ngươi… yêu nhau thật đấy à?
Lời vừa nói ra đã khiến Riel thấy máu trong người như bị rút cạn đi, cả người cậu lạnh toát, bất động như hóa đá. Đột nhiên cậu hiểu vì sao những người trong nhà đều coi cậu như cái gai trong mắt, đột nhiên tất cả những chuyện hành hạ, bắt nạt lúc khuất mắt Kan và cả sự việc đêm hôm qua đều rõ ràng nguyên do. Không cần chờ đến lúc này, ngay từ đầu cậu đã bị xem là một mối nguy hiểm tiềm tàng, và do đó đã có người ra tay sắp đặt để cậu không còn lởn vởn quanh Kan nữa. Cậu lo lắng Kan sẽ bị người đời dè bỉu nếu tin đồn hắn dành tình cảm cho một dục nô lọt ra ngoài, nhưng người đó đã nhìn thấy chuyện này trước cả cậu.
Philias hắng giọng, Riel hoàn hồn, vội vã lắc đầu.
– Không ạ… Không đâu ạ…
Philias không buồn đôi co hay lật tẩy thằng nhóc đang có tật giật mình này, qua tất cả mọi chuyện anh cũng đã có câu trả lời cho mình.
– Nếu không phải như thế, – Philias thong thả bước vào trong nước – thì ngươi biết nên làm gì rồi đấy.
Miệng Riel mấp máy vài lần, cuối cùng cậu mím môi, cúi đầu lạy một lạy:
– Tôi chỉ là một nô lệ hèn mọn, xin nguyện phục vụ ngài.
[hết chương 14]