Cúi mình hôn em - Chương 17: "Kan thích, chứ tôi thì không."
Chương 17: “Kan thích, chứ tôi thì không.”
Sáng sớm còn mờ sương, một đoàn sáu chiếc xe ngựa chạy ra từ đường núi, hướng về thành phố vừa tỉnh giấc. Người trong thành đã quen với cảnh này, họ biết đấy là đoàn xe của nhà Hankei đưa hai vị phu nhân trở về nhà chính, nhưng người ta cũng nhớ mọi năm chỉ có năm chiếc xe nối đuôi nhau, năm nay thừa ra một chiếc. Đó là chiếc xe đã chạy lên núi bốn ngày trước, bên trong xe, cậu cả nhà Hankei đang ngồi vững vàng, khoanh tay nhắm mắt. Ai nhìn qua cũng đều nghĩ cậu vẫn còn gà gật vì phải dậy sớm, nhưng kỳ thật cậu đã tỉnh ngủ hoàn toàn, bằng chứng là khi thân người dưới sàn xe khẽ động đậy, cậu đã lên tiếng hỏi:
– Sao đấy?
– Không có gì, thưa chủ nhân.
Riel nhỏ giọng đáp, cậu chỉ đổi tư thế một chút cho đỡ mỏi, không ngờ Philias lại để ý đến. Anh chậc lưỡi, phàn nàn:
– Yên phận chút đi. Về đến nơi rồi thì không còn dễ chịu như ở trên núi đâu.
Riel chỉ “vâng” một tiếng, Philias cũng không nói thêm nữa.
Hôm trước, sau khi được đại phu nhân cho lui, Riel theo chân Philias về phòng. Cậu bò theo anh, lúc cả hai đã ra khỏi sân nhỏ, Philias dừng lại, nói:
– Đứng lên đi, không cần bò nữa.
Về đến phòng, Philias bảo cậu:
– Sau này cẩn thận chỗ đại phu nhân một chút.
– Vâng.
Riel trả lời, không hiểu sao cậu không cảm thấy ngạc nhiên trước lời dặn dò của người này. Anh ta không có ý xấu, trực giác của cậu nói như thế sau những việc xảy ra suốt năm ngày qua. Cậu muốn mở miệng hỏi, nhưng phần vì không biết mình muốn hỏi điều gì, phần vì không dám liều lĩnh nói chuyện khi chưa được phép, cậu lại im lặng trong góc phòng thêm một ngày nữa, cho đến sáng hôm nay, Philias xích cổ cậu dắt lên xe ngựa, để cậu ngồi trên sàn xe như ngày anh đầu tiên anh đưa cậu lên biệt viện trên núi này.
Đoàn xe xuất phát sớm nên đến nơi vừa kịp giờ ăn trưa. Trước cổng nhà và trong sân chính đã đầy người đứng đón, cả Taichi cũng có mặt chờ hai người vợ yêu trở về. Khác với hôm hỏi tội Kan, ông không ngồi trong sân mà đứng trước cổng, cùng chú Shinji trông về phía đoàn xe sẽ xuất hiện. Lúc Mặt trời lên gần đỉnh đầu, một đám bụi tung lên ở đằng xa cùng tiếng móng sắt rầm rập gõ trên mặt đường đất, rồi hai con ngựa đen kéo cỗ xe đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt, dẫn theo năm cỗ xe khác nữa. Càng gần đến nơi, xe chạy càng thong thả, vó ngựa và bánh xe hất lên ít bụi hơn, ba chiếc chở hành lý và người hầu tiếp tục chạy vòng đến cổng sau, còn ba chiếc chở hai vị phu nhân và đại thiếu gia thì dừng lại ngay cổng chính. Taichi khẽ thở phào, hai người vợ của ông đều đã về đây cả rồi.
Phút chốc đám người nhộn nhịp hẳn lên, hai vị phu nhân được các vú đỡ xuống, đến trước lão gia hành lễ. Vợ chồng gặp nhau sau bao ngày, vui mừng ra mặt nhưng vẫn giữ lễ nghĩa. Philias cũng xuống xe cúi chào cha mình. Sau vài câu hỏi han, đại phu nhân nhắc ngay đến người bà quan tâm nhất lúc này:
– Lão gia, Kan đã về chưa?
– Có lẽ nó vẫn chưa xong việc. – Taichi trả lời bà.
– Ông giao việc khó đến thế ư? – Liena hỏi tiếp, nhìn ông như chất vấn.
– Thưa bà, việc không khó lắm nhưng cần thời gian ạ. – Chú Shinji đáp lời thay ông chủ.
Vậy là Kan vẫn chưa về.
Để bớt những ánh mắt dòm ngó, Philias không dắt Riel xuống xe ngay mà chờ đến khi phụ mẫu đã vào nhà. Sau khi hành lễ với cha anh, mẹ anh vẫn chưa nói thêm câu nào mà chỉ liếc anh như nhắc nhở. Nhắc anh cẩn trọng, nhắc anh đừng dài tay, nhắc anh đừng lo những chuyện không phải của mình. Anh đáp lại cái liếc nhìn của mẹ, nhưng chỉ cho bà yên tâm thế thôi. Quay lên xe, anh nắm lấy sợi xích, giật nhẹ để ra hiệu cho Riel đã đến lúc vào nhà.
Riel không nghe rõ được cuộc nói chuyện vừa rồi, thấy Philias vào xe, cậu toan hỏi nhưng rồi kiềm lại được. Biết ý, Philias nói luôn:
– Chủ ngươi chưa về đâu.
Một thoáng thất vọng không che giấu nổi hiện trên mặt Riel. Philias vốn không quan tâm chút tâm tình nho nhỏ đó, dù sao chuyện tình cảm của hai chủ tớ này cũng chẳng mấy liên quan đến anh, nhưng sau chuyến đi lên núi anh lại nhận ra mọi việc phức tạp hơn mình nghĩ. Ban đầu anh không hề mảy may cho rằng đại phu nhân sẽ chú ý đến nhóc nô lệ. Philias đoán ban nãy đại phu nhân vẫn muốn hỏi thêm nhiều chuyện, nhưng bà sẽ đợi đến khi có thể ngồi riêng với cha anh. Anh cũng đoán câu chuyện sẽ không chỉ xoay quanh công việc của Kan. Cậu hai tốt nhất nên về sớm đi, để anh có thể đẩy cục nợ này về lại cho hắn.
“Cục nợ” lại quay về góc phòng anh, cả ngày không mở miệng nói một câu, nằm đó trần trụi như một tảng đá hình người, chờ anh mang cơm về cho ăn, chờ anh dẫn đi vệ sinh tắm rửa. Và Philias thấy phiền chết đi được. Càng lúc anh càng không hiểu vì sao Kan lại hứng thú với loại hình “giải trí” này, lại còn có tình cảm với tên nô lệ mà hắn mua về nữa chứ. Lúc cứu nó anh đã thoáng nghĩ đến những phiền phức sẽ gặp phải, nếu không vì lúc đó nó đang nằm trên chiếc áo anh tặng Kan thì anh cũng đã mặc kệ. Chỉ vì chiếc áo đó. Một dục nô được bọc trong tấm áo của chủ nhân nó, anh đoán rằng Kan coi trọng thằng nhóc này, cho dù ở góc độ nào đi chăng nữa.
Và anh đã đúng đến chín phần mười.
—
– Philias thiếu gia, cậu vẫn giữ cái thứ ấy bên mình ạ? Hai bà không nói gì sao?
Chú Shinji hỏi khi hai người ghé nhà nuôi tằm vào ngày hôm sau, tuy rằng chú và Taichi đều cảm thấy chuyện Philias giữ dục nô ấy bên mình là rất đỗi bình thường, nhưng bà cả dường như không cho là vậy. Philias nhìn mấy nong tằm đầy ắp lá dâu, im lặng một lúc rồi mới mỉm cười.
– Chỉ là một dục nô thôi mà, hai mẹ của cháu sao lại quan tâm làm gì.
– Nhưng tối hôm qua tôi thấy đại phu nhân nói chuyện riêng với lão gia, bà có vẻ không an tâm lắm.
– Kỳ lạ thật. – Nụ cười của Philias rộng hơn. – Mấy ngày nay cháu thấy nó cũng chỉ là một dục nô bình thường, vì Kan đối xử tốt với nó nên mọi người thấy có vấn đề sao? Nhưng cháu dùng nó cũng nhiều, có thể đến khi quay về Kan lại không còn muốn nó nữa ấy chứ.
– …
– Thế này đi, nếu cha cháu và mẹ cả vẫn lo lắng thì chú cứ nói cháu dùng nó cũng quen tay, định khi Kan về sẽ xin nó luôn, năm sau cháu sẽ mua đền cho Kan đứa khác.
– …
Một câu nói nghe vô trách nhiệm không thể tưởng, chú quản gia già không biết nên đáp lại như thế nào, chú chỉ muốn mắng cậu cả một trận như ngày xưa cậu còn nhỏ và hay bày mấy chuyện dại dột, nhưng giờ cậu lớn tồng ngồng hẳn hoi rồi, thân là người làm, chú nào có thể mở miệng ra, đành phải nuốt cơn bực mình xuống. Philias kéo mảnh lá dâu khỏi miệng một con tằm đang cắm đầu gặm làm nó ngơ ngác lần tìm một lúc rồi chuyển sang lá khác. Dỗ cho chú Shinji thôi làm phiền anh không khó, nhưng chỗ phụ mẫu lại không đơn giản chỉ vài câu nói bừa như thế. Anh ném lại mảnh lá dâu vào nong, xoay bước ra ngoài.
Mẹ cả đã nói chuyện với cha anh, nhìn tình hình thì anh không đoán cũng biết bà không dành lời nào tích cực về đứa nô lệ đó, cha anh rồi cũng sẽ sớm nghe theo bà. Dù sao nó cũng chẳng phải thuộc sở hữu của anh, không thể giữ lâu được. Chỉ có điều nếu anh không giữ rịt lấy nó thì thể nào nó cũng không được yên thân.
Philias gãi gãi đầu, lúc mới về anh nào biết mình sẽ ôm phải một việc rắc rối đến thế này đâu.
—
– Con đúng là không dưng mua việc vào người.
Aikan nói khi con trai đến dùng bữa trưa cùng mình, hiển nhiên bà đã biết chuyện phòng chính để mắt đến đứa nô lệ mà Philias đang giữ bên người.
– Phòng bên ấy có vẻ không thích, con xem trả nó lại sớm đi.
– Dạ, thưa mẹ, con biết rồi.
– Xưa nay con có hứng thú với những chuyện này đâu. Sao giờ lại thế?
– Dạ, con chỉ tiện tay thế thôi. Con mời mẹ ạ.
Aikan thôi nói vì bữa trưa đã được dọn lên. Con trai đã lảng tránh không muốn bàn đến chuyện này, bà là phận nữ cũng không tiện nói sâu hơn. Hai mẹ con im lặng ăn, bữa cơm như bớt ngon đi nhiều. Cuối bữa, Philias chỉ nói một lời xin lỗi với mẹ rồi rời đi. Aikan thở dài, còn Philias thì biết nếu Kan không sớm trở về, anh sẽ không “giữ hộ” người của hắn lâu hơn được nữa.
Cái việc từ thiện này chắc sắp kết thúc được rồi, nếu đã thế, anh sẽ để nó kết thúc theo một cách có lợi cho mình nhất có thể.
—
Philias có bạn bè ở khắp mọi nơi, từ xã giao cho đến những mối quan hệ khăng khít, ngay tại trong thành này cũng có vài người bạn choàng vai bá cổ với anh từ thời thơ ấu, mỗi dịp anh đi phiêu lưu về thì mọi người đều tụ tập với nhau. Tối nay nhân chút rảnh rỗi, một bàn tiệc rượu bốn người bèn ngồi cạn vài chén, hàn huyên đôi câu. Chẳng biết thế nào câu chuyện lại xoay đến vấn đề nóng hổi trong nhà anh mấy hôm nay:
– Nghe nói cậu cả nhà Hankei nhân lúc em trai không có nhà đã cướp mất đồ làm ấm giường của em mình à? – Một người lên tiếng. – Cậu làm thế thật à?
– Cậu nghe đâu ra cái tin ấy thế Tifa? – Philias nhấp một ngụm rượu, nhướng mày.
– Cả thành đồn ầm lên. – Một người khác cười khúc khích. – Mới rồi em trai cậu đá tên buôn nô lệ ngoài phố, người ta cũng bàn tán mãi chuyện ấy, bảo là cậu hai nhà cậu giữ của đến không nể mặt người khác.
– Giờ cậu giữ đồ của cậu ta như thế, cẩn thận kẻo lúc về cậu ta đánh cả cậu. – Người cuối cùng tiếp lời. – Bọn này nhớ cậu tốt bụng thật, nhưng đâu phải loại người lo chuyện bao đồng. Một hai hôm thì được, chứ cậu còn mang nó theo lên núi, cậu định giữ nó đến bao giờ?
– Kilin, chà… Cậu hỏi giống mẹ tôi thật đấy. Cả Ianca nữa, hóng chuyện ít thôi.
– Bọn này cũng lo cho cậu thôi. – Ianca nhún vai. – Mang cái danh chiếm đồ của trưởng tộc tương lai không ổn đâu, cha cậu chiều cậu lắm mới để cậu làm thế. Nhưng nếu Kan không về sớm thì cha cậu cũng sẽ can thiệp. Mà cậu cũng thích dục nô đó à? Nó hầu hạ tốt lắm sao?
Chậc, tin đồn lan đến mức này rồi. Philias thầm nghĩ. Đành vậy, coi như bắt cậu em trả công trông chừng người tình mấy hôm nay.
– Kan thích, chứ tôi thì không.
Anh bâng quơ đáp lại một câu duy nhất trong loạt câu hỏi về chuyện này. Đám bạn im lặng ngay, cả ba người đều thấy câu trả lời này mang ẩn ý, nhất là khi nó được nói ra ở nơi xô bồ như quán rượu. Họ đang ngồi ở gian riêng, thế nhưng tai vách mạch dừng, ai biết bên ngoài sẽ lọt ra những gì. Tifa nhỏ giọng hỏi:
– Cậu cố tình đấy à?
Philias cười cười, không trả lời mà như nói ra hết thảy. Bạn bè chơi với nhau từ nhỏ sẽ hiểu những mặt tối của nhau còn hơn cả người thân trong gia đình, lúc này ba người kia đều mơ hồ nhận ra ý đồ của Philias. Ianca lại muốn xác nhận thêm:
– Cậu định… – Anh ta đưa tay búng đổ một bình rượu rỗng làm nó rơi xuống bàn, nhờ Kilin mau mắn chụp lại mới không vỡ. – … thật à?
Philias lại cười.
– Không ngờ đấy nhé. – Kilin dựng lại bình rượu, khẽ thốt.
Philias rót đầy bốn chén rượu, đáp:
– Để cho ai về chỗ nấy thôi, nào. – Anh nâng chén lên. – Hi vọng các vị thiếu gia đây giúp tôi một tay.
Ba người nhìn chén rượu, rồi cùng nâng lên. Tifa nháy mắt nói:
– Cậu có muối rồi đây.
– Có cả gạo. – Kilin tiếp lời.
– Chắc chắn là có đội hộ vệ nếu cần. – Ianca chốt câu cuối.
Bốn chén rượu cạn đáy đồng loạt được đặt xuống. Philias chọn bạn luôn chất lượng như vậy đấy.
Và “cục nợ” ở góc nhà giờ đã thành quân cờ cho nước đi hiểm rồi.
—
Uống rượu xong, cả bốn người cùng nhau tản bộ về nhà, đến ngã rẽ thì ai đi đường nấy. Philias lững thững bước qua cổng, gật gật đầu khi người trực cổng cúi chào mình. Hơi rượu đã bay đi nhiều, anh đi dọc mấy dãy hành lang hướng về phòng. Anh đã để thức ăn cho Riel trước khi ra ngoài nên không sợ cậu bị đói, giờ chỉ cần tắm rửa thì có thể đi ngủ ngay. Nghĩ đến đây, Philias đoán nhóc nô lệ chắc vẫn ở yên tại chỗ. Anh chậc lưỡi, hơi ngán ngẩm khi sắp phải thấy cái thân hình co ro câm lặng rúc trong một góc ấy, nhưng vừa mở cửa phòng ra, anh lại nghe thấy tiếng lục lạc kêu leng keng khe khẽ. Thằng nhóc đúng là vẫn ở trong góc phòng, nhưng nó đang mân mê quả bóng tre chứa chuông mà anh mang về.
Nghe tiếng cửa mở, Riel sợ hãi ngẩng đầu lên, không kịp giấu quả bóng trên tay. Từ lúc trở về, Philias vẫn khóa cửa phòng và các cửa sổ nhưng không xích cậu lại nữa. Được tự do đi lại trong căn phòng khóa trái, Riel đã không ngăn nổi mình, cậu lấy quả bóng tre đặt trên giá sách xuống. Lớp hoa văn vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, cả tiếng leng keng cũng thế, Riel chỉ định xem một chút, thế rồi lại cầm mãi nó cho đến tận lúc này, quên mất phải cất nó đi trước khi có ai đó phát hiện. Giờ thì chủ nhân đã về và thấy cậu tự tiện lấy đồ của ngài, cậu cố dằn nỗi sợ, đặt quả bóng xuống sàn, quỳ thẳng. Philias không buồn chất vấn, chỉ nhặt quả bóng đặt lại chỗ cũ. Nghĩ một lúc, anh nói:
– Đây là quà để tặng Kan. Nếu ngươi thích thì chờ Kan về rồi hỏi xin, chắc Kan sẽ cho ngươi thôi.
Riel luống cuống. Kan là chủ của cậu, xin xỏ đồ của chủ thì cậu sẽ ăn đòn chứ… Philias cười cười khi thấy Riel hơi giật mình. Cậu biết, và anh cũng biết, rằng Kan sẽ cho cậu ngay khi cậu mở miệng hỏi. Thấy cậu lại thất thần, Philias cởi áo khoác, quăng nó lên người cậu.
– Đi tắm.
Riel hiểu anh muốn cậu che người lại rồi theo anh đến phòng tắm, cậu ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi đã tắm táp sạch sẽ, cậu theo Philias quay lại phòng. Vườn khuya thoảng hương hoa đưa tới, Riel bất giác bước chậm lại, hơi xiết lấy chiếc áo khoác trên người. Cây hồng bạch lại nở, trong đêm không trăng, hành lang không thắp đèn, vẫn có thể trông được những đốm trắng nổi bật trên nền lá đen kịt. Riel nhìn thấy những đóa hoa đó, cậu dừng hẳn, đứng ngây ra trên hành lang gỗ mà nhớ đến cái đêm Kan uống say từ tiệc rượu. Hôm đó, vị chủ nhân dịu dàng hệt như đêm cuối xuân đầu hạ này ôm cậu trên giường, nói rằng sẽ không đưa cậu cho người khác. Thế mà giờ đây vị chủ ấy đã ở chốn nào mất rồi, để lại cậu với một người xa lạ.
Riel lặng lẽ chảy hai dòng nước mắt.
Không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, Philias quay đầu, thấy nhóc nô lệ đang đứng bất động mà nhìn ra vườn. Anh chậc lưỡi, quay lại bảo:
– Thấy ma hay sao đấy?
– Chủ nhân… – Riel ngẩng đầu lên, bóng đêm che mắt khiến Philias không thể nhìn rõ mặt cậu, nhưng anh nghe được giọng cậu hơi nghẹn lại. – Sáng mai… tôi có thể ra vườn sớm không?
– Để làm cái gì? – Philias ngạc nhiên.
– Tôi… tôi muốn hái một ít hoa để đặt trong phòng chủ nhân tôi. Lúc chủ nhân tôi về, sẽ có hoa tươi đón ngài ấy.
Philias muốn há hốc cả mồm, hóa ra hai đứa này còn thể hiện tình cảm công khai hơn là anh tưởng nữa, bất giác anh thấy muôn phần thông cảm với chú Shinji.
– Xin xỏ mà thậm chí còn không quỳ.
Mãi một lúc sau Philias mới trả lời, nghe thế Riel vội vàng quỳ xuống. Anh đưa mắt theo hướng cậu nhìn lúc nãy, thấy lờ mờ đốm trắng của hoa hồng, hơi rùng mình một chút. Có lẽ anh đã hiểu vì sao Kan thích thằng nhóc nô lệ này. Bị chà đạp đến ngần ấy mà vẫn nghĩ được đến chuyện tặng hoa cho người khác, nó mạnh mẽ hơn là anh tưởng. Và, liệu có đúng hay không nếu anh đem nó ra làm quân tốt thí, khi tình cảm của nó và em trai anh đã lớn đến mức không dễ dàng buông tay?
[hết chương 17]