Cúi mình hôn em - Chương 19: "Em vẫn còn ở đây."
Chương 19: “Em vẫn còn ở đây.”
Kan ôm Riel trong tay, chìm trong một mớ cảm xúc lẫn lộn. Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã về kịp lúc, lại phẫn nộ trước cảnh tượng trước mắt, đồng thời xót xa đau lòng khi đón lấy thân thể Riel ngã vào lòng mình. Hắn không nỡ đánh lên thân thể ấy một ngọn roi nào, mà nay cậu bị tước hết khả năng hoạt động, bị đối xử như một món đồ vật vô tri vô giác, bị trói trong cũi như một con vật, chưa kể thứ duy nhất được che lại trên người cậu lại là mắt. Cơn kích động dâng lên theo từng món trói buộc mà Kan gỡ khỏi người Riel, hắn không dám nhìn vào đôi mắt đang mở to kinh ngạc của cậu, cố dằn lòng xuống để không phạm phải chuyện gì dại dột. Hắn hít thở sâu, cố tìm một thứ gì đó giúp mình bình tĩnh lại, nhưng trước mắt hắn chỉ có những lằn dây thừng sưng đỏ trên đùi, trên ngực, trên cổ tay cổ chân Riel. Bất giác hắn nhớ lại những chuyện xảy ra trên đảo từ buổi sáng hôm qua…
Xe của nhà Erago dừng trước cổng khách sạn, không phải một mà là hai cỗ, Kan hơi ngạc nhiên nhưng đoán ra ngay lý do. Hai cỗ xe đến cùng lúc có độ xa hoa khác nhau một trời một vực: cỗ bốn bánh, mui gấm, bên trong có ghế bọc nệm và sàn trải thảm nhung là dành cho Kan, còn cỗ xe hai bánh với mui vải thô ghế gỗ là để đưa tên nô lệ được mang đến hầu hạ hắn đêm qua quay trở lại nhà chủ. Người hầu hôm qua nhảy xuống từ chiếc xe hai bánh, cúi người chào Kan.
– Ngài Hankei, ông chủ chúng tôi rất áy náy vì không thể đích thân tiễn ngài, nhưng hiện tại phu nhân chúng tôi không khỏe vì chuyện của tiểu thư. Ông chủ mong ngài rộng lòng thông cảm. Nhà Erago xin được đưa ngài ra thuyền và thanh toán toàn bộ chi phí chuyến đi này.
– Vậy ta chúc phu nhân mau khỏe. – Kan cũng không buồn mất thời gian khách sáo. – Nhà Hankei rất hy vọng được sớm hợp tác sau khi ngài Erago đã giải quyết xong chuyện nhà.
– Cảm ơn ngài.
Kan mau chóng lên xe, cùng lúc tên nô lệ cũng được đưa ra ngoài, hai tay bị trói quặt ra sau lưng và hai chân bị xích lại, nó được đặt lên cỗ xe hai bánh cùng người hầu của nhà Erago đi chung canh chừng. Thấy Kan có vẻ để ý đến tên nô lệ, ông ta bèn cho rằng hắn có hứng thú với nó, nói thêm:
– Rạng sáng nay có một thuyền buôn cập cảng, họ nói đã nhìn thấy hướng thuyền của tiểu thư nhà tôi, nhưng muốn đổi tin tức bằng một dục nô để thay cho đứa mới chết trên thuyền của họ. Họ đang chờ ở cảng, thế nên ông chủ tôi ra lệnh đưa đứa này cho họ nhân lúc tiễn ngài.
Nghe thế, Kan cảm thấy hơi hụt hẫng. Hắn đã bảo tên nô lệ rằng sẽ đánh tiếng để có người mua lại nó, để nó có thể gặp Riel, nhưng có lẽ chuyện này cũng không thể nào thực hiện được rồi. Nhà người ta đang hồi gấp gáp, hắn không tiện nêu ra yêu cầu làm chậm trễ việc của họ. Chần chừ một lúc, hắn cũng đành cho hạ mành xe. Xa phu đánh ngựa, hai cỗ xe bắt đầu lên đường ra cảng biển.
Xe của Kan chạy trước, hắn vén màn che cửa sổ lên để cảnh vật hai bên đường giúp mình phân tâm khỏi cơn sốt ruột. Từ lúc thức dậy Kan đã thấy trong lòng bồn chồn hơn bao giờ hết, hắn linh cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra. Kan không hay cảm thấy như thế này, thường thì hắn nhạy bén với những vấn đề trong các thương vụ của mình hơn cuộc sống thường nhật, chỉ có điều hiện tại hắn không như trước nữa, cuộc sống của hắn cũng không như trước nữa. Buổi sáng mùa xuân hôm đó đã mang đến một hạt mầm cho những điều thay đổi lớn lao. Kan vẫn luôn tự hỏi vì sao mình chọn Riel, vì sao mình không muốn cậu bé ấy đau đớn, hoảng sợ, vì sao mình luôn bảo vệ cậu ta như một phản xạ. Hắn muốn tìm kiếm câu trả lời ở Riel, nhưng mỗi lần về phòng nhìn thấy cậu ngoan ngoãn ở đó, rụt rè mỉm cười tỏ ý đón hắn, Kan lại quên hết tất cả những câu hỏi và nghi hoặc. Hắn ôm lấy cậu, như thể tất cả những dịu dàng hắn dành cho cậu là một điều hiển nhiên, không cần một dấu chấm hỏi nào phải đặt lên chuyện ấy.
Những ngày ở trên đảo, xa Riel, Kan nhận ra một phần cảm xúc của mình đã bị cậu chi phối. Hắn vui khi thấy Riel cười, khó chịu khi thấy cậu rơi nước mắt vì bất cứ lý do gì, trừ những lúc khóc trong vòng tay hắn, trên giường. Hắn không hoang mang, ngược lại hắn thấy nhẹ nhõm. Hóa ra trái tim hắn vẫn như thế, vẫn dễ xúc động và dễ mủi lòng như ngày thơ bé. Hắn đã từng là một đứa trẻ giàu cảm xúc, và hắn biết đứa trẻ ấy vẫn luôn ở đó, trong tim hắn, chờ một ngày hắn nhận ra.
Xe chạy qua một đoạn đường đang rải đá xóc nảy, Kan nhắm mắt lại. Hắn chưa bao giờ ghét đứa trẻ dễ dàng buồn bã cả một ngày vì xác một con mèo chết bên đường ấy, hắn chỉ dỗ dành nó, bảo nó lui về phía sau để hắn có thể cười lịch thiệp trong bữa tiệc, nơi không ai quan tâm bất kỳ điều gì ngoài những tờ khế ước. Có lẽ đứa trẻ ấy đã nhìn thấy tên nô lệ bị quất roi trên cột gỗ trước cả Kan và nói với hắn rằng mình muốn ngăn những ngọn roi đó lại, Kan chiều theo nó. Qua mấy tháng ở chung, đứa trẻ tiếp tục nói mình muốn nâng niu Riel, rằng Riel cần nó và trân trọng nó, Kan vẫn nghe và làm đúng những gì đứa trẻ thủ thỉ bên tai. Bởi vì điều nó muốn cũng chính là điều hắn muốn.
Giờ đây nó bảo với Kan rằng Riel gặp chuyện rồi.
Riel gặp chuyện rồi!
Nghĩ đến đó, Kan vội mở mắt, hai tay của hắn hơi run lên.
Xe vẫn chạy trên đoạn đường đá, bỗng phía sau có người hét to một tiếng. Nghe tiếng hét nửa hốt hoảng nửa giận dữ, Kan liền ra lệnh cho xa phu:
– Dừng lại!
Ngay khi xe vừa dừng, hắn vội vã xốc mành nhảy xuống. Cỗ xe hai bánh phía sau đã dừng trước đó, xa phu và người hầu nhà Erago đang đứng bên cạnh, cúi nhìn một thứ bên vệ đường.
Kan bước vội về phía hai người họ, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Máu đỏ đang chậm rãi chảy thành dòng là những gì đập vào mắt hắn đầu tiên, tiếp theo đó, hắn thấy tên nô lệ kia, hai tay vẫn bị trói và chân vẫn mang xiềng, nhưng đầu đã đập vào một tảng đá to; máu chảy ra từ đó.
– Nó nhảy từ trên xe xuống… Tôi không kịp cản…
Người hầu nhà Erago phân trần, trông ông ta lo lắng vì sợ chủ trách phạt hơn là thương cảm cho cái chết đang diễn ra trước mặt. Đôi mắt có màu giống như mắt của Riel dần mất đi tiêu cự sáng lên khi nhìn thấy Kan, hắn quỳ một chân xuống mặt đường lởm chởm, chưa biết nên làm gì thì đã nghe kẻ hấp hối thì thào:
– Xin hãy… chăm sóc… Riel…
Âm tiết cuối vừa thoát khỏi môi thì người cũng đoạn khí, phút chốc cả người Kan lạnh toát. Qua một lúc hắn mới đưa tay vuốt mắt cậu thanh niên, cậu ta nằm nghiêng gối đầu trên đá, không chỉ màu mắt đã nhắm mà khuôn mặt giờ đây bình thản như đang ngủ cũng mang vài nét giống hệt Riel, dưới ánh sáng ban ngày Kan mới nhận ra điều đó. Và rồi Kan thấy một ảo ảnh: Khuôn mặt người chết biến thành khuôn mặt của cậu bé vẫn quanh quẩn trong phòng hắn nơi đất liền! Kan rùng mình, vội cởi áo choàng phủ lên, chiếc áo choàng không tay che kín cái xác, chỉ còn phần chân lộ ra, giúp hắn thôi bị cuốn vào ảo ảnh chết chóc đáng sợ ấy. Hắn hít sâu vài hơi, khi cơn xúc động đã qua đi, hắn đứng dậy mở túi tiền, lấy sáu đồng bạc trắng đưa cho hai người đang trố mắt nhìn từ nãy.
– Nể tình nó hầu hạ ta đêm qua, nay nó chẳng may ngã chết, hai người chôn cất nó hộ ta, tránh xui rủi trên đường về.
Kan còn hứa sẽ báo tin cho nhà Erago chuyển dục nô khác đến và nói rõ “tai nạn” này để gã người hầu không bị phạt nặng, đồng thời cảnh cáo nếu cái xác không được chôn tử tế mà bị ném bừa vào hố chôn tập thể, hắn sẽ không để yên cho cả hai khi quay lại lần sau. Hai người kia nhận bạc, vâng dạ rối rít.
Thuyền vẫn rời cảng đúng giờ. Trời yên bể lặng, đâu biết sóng đang gầm thét trong lòng người.
—
Áo choàng đã gửi lại trên đảo làm vải liệm, Kan cởi lớp áo ngoài mặc tạm cho Riel rồi bế cậu lên ngựa phóng đi. Suốt quá trình hắn không mở miệng nói lấy một lời nào.
Kan không thúc ngựa về nhà Hankei, cũng không ra chiếc lán nhỏ ở đồng dâu lần trước, hắn phi về phía phố hoa Shibu, nơi hắn đã thành khách quen lâu nay, chỉ là từ khi có Riel thì hắn không ghé lại nơi này lần nào nữa.
Ban ngày phố hoa không mở cửa, nơi đây chỉ nhộn nhịp về đêm khi nhà nhà đã lên đèn và khách làng chơi bắt đầu đến tìm vui sau một ngày mệt mỏi. Kan dường như không quan tâm chuyện cả con phố im lìm chỉ lác đác vài người qua lại, đến nơi, hắn dìu Riel xuống ngựa rồi gõ thình thình vào cửa chính khóa kín của tòa lầu đồ sộ nhất dãy phố. Đích thân tú bà quản lý nơi này ra mở cửa. Mang danh gái giang hồ nhưng người phụ nữ này vẫn khoác áo xống chỉnh tề, có chăng nét trang điểm đậm và mùi phấn son vấn vít khiến bà ta mang một nét lẳng lơ kín đáo, khác hẳn với các mệnh phụ đường hoàng. Bà ta có vẻ không ngạc nhiên khi thấy Kan, càng không ngạc nhiên khi thấy hắn bế thêm một cậu trai trên tay. Thông tin nơi kỹ viện nhanh chóng và đầy đủ nhất nhì thành này, và đây cũng là một nơi truyền tin đồn đi nhanh như gió.
– Sao thế này? Cậu Hankei định bán dục nô nhà mình vào đây à? Phố Shibu không mua đâu nhé.
– Phu nhân San, một phòng trống. – Kan lấy ra một túi tiền. – Không để ai làm phiền.
– Rồi rồi, là cậu nên chúng tôi mới tiếp đấy, chứ giờ đã mở cửa đâu. – Phu nhân San cười tít, nắm chặt lấy túi tiền. – Bọn nhỏ đâu rồi? Đưa cậu Hankei lên phòng!
Phố hoa Shibu sẽ không để ai làm phiền khách của nó, mà để làm khách của phố cũng không hề khó khăn – có tiền là được.
Từ lúc cứu được Riel giữa đường, Kan chưa từng buông cậu ra lấy một giây, ban nãy phải gõ cửa không bế người được, hắn cũng nắm chặt bàn tay cậu. Sau khi vào phòng, chốt cửa lại, Kan mới cẩn thận đặt Riel lên giường. Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng ve vuốt. Từ mặt Riel, bàn tay Kan lần xuống cổ, xuống ngực, bụng và tứ chi, vừa như âu yếm vừa như kiểm tra xem cậu có thụ thương ở đâu hay không. Hắn dừng lại lâu nhất ở những vết thừng trói như muốn xóa chúng đi, trả lại làn da lành lặn không xây xước. Khi Kan xoa nhẹ lên cổ chân cậu, Riel không kiềm nổi nước mắt nữa. Cậu vừa khóc vừa kêu khẽ:
– Chủ nhân…
– May quá… – Kan ngẩng lên nói với Riel những lời đầu tiên từ khi gặp lại. – Em vẫn còn ở đây.
Hắn lại nâng mặt cậu lên, áp môi mình vào đôi môi run rẩy để xác nhận quả thật cậu vẫn còn ở bên cạnh hắn.
[hết chương 19]