Cúi mình hôn em - Chương 20: "Để anh hôn em."
Chương 20: “Để anh hôn em.”
Căn phòng có hai gian, bên ngoài đặt bàn ghế, treo tranh vẽ, đốt trầm thơm, bên trong có giường buông rèm che phủ, đây là kiểu phòng đặc trưng của các tiểu thư con nhà khuê các, không mang cảm giác dung tục mà còn toát vẻ thanh tao. Chiếc giường ở gian trong hiện tại không che rèm, trên giường ấy, một cậu thanh niên gầy gò, trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo đang nhận nụ hôn môi đầu tiên trong đời mình.
Trên môi truyền đến cảm giác vừa ấm vừa mềm nhưng Riel lại đờ ra, không có lấy một phản ứng nào. Cậu thật sự muốn làm gì đó, muốn đẩy Kan lùi lại hay chí ít là quay đầu tránh đi, nhưng cả người cậu đã tê cứng vì bị trói trong thời gian dài, còn đầu óc thì đờ đẫn từ lúc được hắn ôm khỏi chiếc cũi kia. Ban nãy cậu vẫn chưa theo kịp những gì đang diễn ra, đến tận khi thấy Kan gõ cửa tòa lầu này cậu mới hoàn toàn hiểu rằng chuyện chủ nhân cứu mình ngay giữa phố là thật. Riel cố kiềm lại, ngăn bản thân có ý nghĩ vượt thân phận trong cơn xúc động, nhưng bàn tay Kan chạm vào cậu ấm áp và dịu dàng đến mức dẫn cho nước mắt cậu tuôn ra không ngưng được. Rồi hơn cả thế, Kan làm điều mà chắc chắn không một ai sẽ làm, một điều hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng và khả năng tiếp nhận của cậu.
Dòng nước trong suốt trên má Riel ngưng chảy khi Kan liếm nhẹ lên đôi môi khô ráp của cậu. Chân tay đã khôi phục hoạt động, cậu lui người tránh đi, thuận thế tuột xuống sàn nhà, quỳ dưới chân hắn. Hắn chưa kịp mở miệng, cậu đã cúi đầu sát đất và lên tiếng trước:
– Ngài về rồi, chủ nhân.
Như thể tất cả những cảm xúc dâng trào, dồn dập như sóng dữ đều đã tan thành bọt nước, mất tăm mất tích.
Như thể không có chuyện gì xảy ra, hắn không hề chặn xe, không giải thoát, cậu không hề khóc.
Như thể không hề có một nụ hôn nào.
Tất cả đều bình thường, cậu quỳ đón hắn về phòng như bao lần trong quá khứ.
Kan hít sâu một hơi, nhìn xuống cậu. Riel vẫn yên lặng quỳ, còn hắn thì rối bời gan ruột trước thái độ hệt như nửa tháng trước của cậu. Vào cái đêm trước ngày hắn ra đi, Riel dùng một cái hôn phớt để dụ cho hắn phải trừng phạt mình. Lúc đó Kan không rõ tại sao, nhưng bây giờ hắn đã thấy sáng tỏ mọi điều. Cũng như lúc này đây, lý do rất đơn giản: Riel muốn hắn không quên mất sự thật rằng cậu chỉ là một nô lệ, một dục nô, vị trí của cậu là dưới chân hắn hoặc hầu hạ hắn trên giường, chứ không phải được hắn dịu dàng ôm trong vòng tay. Nhưng làm sao Kan có thể chấp nhận chuyện này nữa. Đêm hôm ấy hắn đã không hạ một roi nào xuống tấm lưng trần trước mặt, ban nãy hắn còn lao ngựa đến chặn xe giữa đường, không chút do dự phá cũi cắt dây bế cậu đến đây, ai biết chuyện cũng hiểu ngay hắn đã tự chặn đường lui của mình, thế mà giờ đây Riel vẫn cố làm cái chuyện nực cười này.
Kan nắm chặt hai tay, hắn muốn mặc kệ tất cả mà nhấc Riel lên, ấn cậu xuống giường, hôn đến lúc cậu không còn đầu óc để mà nghĩ về những thứ linh tinh như là thân phận của hai người nữa. Hắn nhớ nhung đôi môi chạm trên má mình suốt những ngày trên đảo, và giờ đây hắn đã có cơ hội để thỏa lòng mong nhớ ấy, tại sao hắn phải kiềm nén? Hắn muốn, thế thì không ai có thể ngăn cản.
Nghĩ là làm, Kan cúi xuống nắm lấy cổ tay Riel. Lực nắm hơi mạnh khiến cậu hơi giật mình nhưng không ghì lại, mặc cho Kan kéo mình đứng dậy như kéo dây một con rối gỗ. Đôi mắt nâu ban nãy còn nhòa lệ giờ đây ráo hoảnh, chỉ nhìn lướt qua Kan trước khi nhắm lại. Riel không dám nhìn Kan lâu vì sợ lớp vỏ bọc vô cảm mà mình đang cố khoác lên sẽ như thủy tinh vụn vỡ. Cậu biết thái độ phủ nhận của mình sẽ lại chọc giận Kan giống như buổi tối hôm đó, chỉ cần lần này Kan không mềm lòng thì coi như cậu đã thành công nhắc cho hắn nhớ hắn là chủ, còn cậu là nô. Thế nhưng bản thân cậu, từ sâu tận đáy lòng, cũng không thể nào chịu nổi sự thật ấy, vậy là cậu đành nhắm chặt hai mắt, chọn cách không đối mặt. Nhưng cậu không biết ngay lúc này, một tia kinh hoàng lại thoáng hiện trên mặt Kan. Trước mắt hắn là Riel nằm yên bất động, trần trụi, vẫn mang vòng cổ và khóa hạ bộ vì trong tình thế gấp gáp ban nãy hắn chỉ kịp tháo dây trói, mắt cậu nhắm nghiền, giống hệt cái xác của tên dục nô trên đảo sáng hôm qua.
Kan thoáng run rẩy.
Riel đâu cần tốn công nhắc nhở, vì Kan chưa từng quên cậu là một dục nô. Hắn ngỡ mình đã yêu, nhưng hóa ra chỉ ban phát chút lòng thương hại. Bởi vì thế, hắn mới bất chấp việc cậu đau đớn thu người vào chiếc lồng giam, mang lên xiềng xích để quỳ trước hắn mà muốn ép cậu làm theo ý mình. Nụ hôn của hắn rốt cuộc cũng chẳng có gì cao cả, chỉ là một cách cưỡng bức khác mà thôi.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy có một thứ ứ nghẹn trong lồng ngực, đè ép hơi thở, khiến hắn muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra tiếng động nào. Tất cả những gì hắn có thể làm lúc này là cởi chiếc vòng da trên cổ Riel và lấy ra thứ đang chôn trong người cậu. Hắn cảm nhận được Riel cứng người lại khi hắn tách chân và nâng hông cậu lên. Loại khóa này cần mật mã để mở, là người sẽ thừa kế gia tộc Hankei, hắn đương nhiên biết rõ dãy số là gì. Kan đã từng nghĩ với vị thế của mình thì việc cho Riel một cuộc sống dễ chịu không hề khó, thế nhưng hóa ra cậu luôn bị dìm xuống, không một ai muốn Riel được kéo ra khỏi vũng bùn đang nhấn chìm cậu.
Sau khi Kan giải phóng thân dưới cậu, Riel vẫn co và mở hai chân, Kan có thể thấy một phần dấu nung đóng ở vùng mông bên trái. Hắn nghiêng người cậu sang phải để nhìn cho rõ. Vết bỏng cháy da thịt đã thành sẹo, hiện rõ hai vòng tròn lồng vào nhau trông như hai mắt xích. Phải rồi, nếu trả tự do cho em ấy đơn giản như ký một tờ khế ước, thì em ấy nào phải mang vết sẹo này suốt đời? Kan bỗng cảm thấy mình ngây thơ đến nực cười bất chấp hắn đã tham gia vào việc bán buôn bao nhiêu năm nay. Hankei là một gia tộc lớn với căn cơ vững chắc, lâu đời, Kan chỉ việc kế thừa và phát triển những thành tựu đã có sẵn, bàn những thương vụ với đám thương nhân cáo già nhưng vẫn sòng phẳng. Hắn chưa từng phải bươn chải kiếm ăn và phải nhìn đời từ nền đất. Nói cho cùng, Kan chỉ quanh quẩn ở giới thượng lưu và quen dùng tiền để giải quyết mọi điều. Nhưng có những sợi xích mà tiền và địa vị cũng không thể làm mòn được.
Riel mở mắt khi cảm thấy những ngón tay Kan đang vuốt nhẹ theo vết sẹo, cậu lưỡng lự nhưng rốt cuộc vẫn quyết định nói một lời, hi vọng sẽ hoàn toàn thức tỉnh hắn:
– Chủ nhân, chuyện này không khó lắm đâu. – Cậu ngập ngừng một chút. – Người ta sẽ hiểu rằng ngài tức giận vì người nhà xử lý tài sản của ngài khi chưa được ngài cho phép. Ngài cứ…
– Cứ giết em đi là xong chứ gì?
– … Vâng…
– Không phải anh đã cấm em nhắc đến chuyện chết à?
– …
– Anh còn bảo sẽ cho em tự do. – Kan phủ thân mình bên trên Riel, chống tay hai bên đầu Riel như hắn vẫn thường làm, nói khẽ. – Nhìn anh đi, Riel.
Riel quay mặt lại, và Kan không nhìn thấy gì trong mắt cậu ngoài tuyệt vọng. Lòng hắn chợt mềm nhũn như quả hồng chín rục vào mùa thu.
– Em đừng nghĩ đến chuyện chết nữa, được không? Anh cần em.
Kan vén tóc Riel, hôn lên trán cậu.
– Ngài không cần tôi… Tôi chẳng được tích sự gì cho ngài hết.
– Có chứ, em yêu anh. – Kan hôn lên má cậu.
– Không…
– Và anh yêu em.
Đúng vậy, sao chỉ là thương hại được, hắn yêu người này chứ. Hắn đã nhớ cậu biết bao nhiêu trong những ngày xa cách, hắn đã đau lòng đến nhường nào khi thấy cậu khóc và cả lúc cậu cười. Kan phải thú nhận rằng ban nãy trong đầu hắn trống rỗng, không chứa một suy nghĩ gì, không thể suy xét đến hậu quả, hắn chỉ biết thúc ngựa lao đến cứu Riel mặc cho có những cách giải quyết khác êm thấm hơn nhiều. Chỉ là hắn đã sợ hãi đến tê liệt đầu óc, hắn sợ những ảo ảnh mình nhìn thấy sẽ thành sự thật nếu hắn không cứu cậu ngay. Hắn muốn Riel được sống.
Kan hạ quyết tâm, hắn ôm lấy hai má Riel trước khi thì thầm:
– Tin anh. Để anh hôn em.
Trong một thoáng nói ra câu này, Kan thấy vừa nực cười vừa chua xót. Vào những ngày đầu tiên khi hắn tìm đến kỹ viện, phu nhân San đã dạy hắn rằng: “Cậu Hankei, cậu phải hỏi các cô ấy trước. Chỉ khi đồng ý thì các cô ấy mới là của cậu. Cậu cứ thô lỗ như thế thì không được đâu”.
Hóa ra hắn học được cách đối xử đúng đắn với người mình yêu ở nơi tình cảm thật lòng là thứ phù phiếm này.
Riel mím chặt môi, dù hoang mang trước những lời của Kan nhưng cậu vẫn ý thức được hắn đang đợi cậu. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, cậu không hiểu vì sao Kan lại để ý đến mình trong khi hắn có thể dễ dàng tìm được một đối tượng phù hợp hơn rất nhiều. Kan nhìn thẳng vào mắt cậu, nói cho cậu biết lý do:
– Em là người duy nhất không có gì trong tay nhưng vẫn cố chia sẻ với anh. Em quan tâm anh, muốn anh được vui. Từ ngày có em anh mới thấy những gì mình làm có ý nghĩa. Riel, anh chỉ cần em thôi.
– Ngài ngốc lắm, chủ nhân. – Riel dằn xuống thôi thúc muốn ôm lấy Kan. Cậu nhớ đến những lần nửa đêm thức giấc thấy hắn vẫn đang ngồi bên bàn làm việc, vẻ mặt hắn lúc đó cũng mông lung như thế này, ánh mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà đượm vẻ cô đơn đến lạ thường. – Đó là vì ngài tốt với tôi. Không ai tốt với tôi như ngài, cho nên tôi chỉ muốn đền đáp chút đỉnh. Chỉ thế thôi. Một kẻ hèn mọn như tôi, nếu không lấy lòng chủ thì làm sao sống được?
– Nhưng em có tham sống đâu. – Kan mỉm cười buồn bã, vuốt lên vết sẹo mới ở cổ cậu. – Vết đâm, đúng không?
– Đáng lẽ tôi không nên do dự…
– Anh mừng vì em đã do dự.
Nói rồi, Kan lại hôn lên môi Riel lần nữa. Lần này Riel không thể ngăn mình đáp lại. Có lẽ sau này cậu sẽ hối hận vì quyết định này, giống như đã hối hận vì không đâm lút mũi kéo vào cổ mình khi có cơ hội, nhưng hiện tại, ngay bây giờ, cậu không đủ sức lực để từ chối Kan thêm được nữa. Hắn như một đứa trẻ lạc đường đưa tay cho cậu, và cậu phải nắm lấy bàn tay ấy.
[hết chương 20]