Cúi mình hôn em - Chương 21: "Thằng khốn nạn này!"
Chương 21: “Thằng khốn nạn này!”
Taichi Hankei trầm ngâm không nói một lời từ lúc nghe người hầu báo lại sự việc xảy ra sáng nay ở cổng thành phía Bắc. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, ông đoán thằng con thứ sẽ không vội về nhà sau khi gây một trận náo loạn giữa bàn dân thiên hạ. Rốt cuộc sai lầm ở đâu mà khiến sự việc trở nên rắc rối như thế này? Biết thế ông đã chẳng mềm lòng, cứ lôi tên dục nô ấy ra đánh chết vào cái ngày được báo về hành vi kỳ lạ của thằng con thì đã tốt. Ông nhìn bóng nắng ngoài sân thêm lần nữa, tới bữa trưa rồi, nhưng e rằng ông không có tâm trạng để nuốt trôi cơm.
Trái với vị phụ huynh đang bực tức ở nhà, Kan Hankei đang vui mừng tận hưởng những giây phút đầu tiên của cuộc sống chính thức có đôi có cặp. Sau khi hôn được Riel, hắn quay ra an ủi, trấn an cậu, lại gọi thêm một vài món thanh đạm, dễ tiêu khi biết cậu chưa có chút gì vào bụng từ sau bữa tối qua. Nếu Taichi mà thấy cảnh cậu hai nhà ông cẩn thận thổi nguội bát cháo trước khi đưa đến tay thằng nhóc nô lệ, chắc đến bữa tối ông cũng bỏ luôn được mất.
Kan và Riel ở kỹ viện đến chiều, ăn ngủ xong lại tắm táp một trận rồi mới từ tốn xỏ áo quần vào. Riel muốn giữ lại cái áo của Kan, hắn cười bảo cậu:
– Có người thật rồi mà em vẫn tiếc vật ngoài thân ấy à?
Nói vậy nhưng hắn vẫn chiều, giúp cậu mặc lại nó chỉnh tề bên ngoài lớp áo lót mua của kỹ viện. (“Cậu Hankei, chỗ chúng tôi không phải nhà trọ hay nhà may, chúng tôi không sẵn áo sẵn quần của bé trai cho cậu” – phu nhân San nói vậy trước khi Kan đưa thêm một túi tiền nữa). Xong xuôi đâu đó, hắn vỗ vỗ hai bên vai cậu, nói:
– Chúng ta về thôi.
Riel ngước nhìn hắn, khẽ đáp lời mà vẫn không dời tầm mắt. Kan bật cười cúi xuống cụng nhẹ vào trán cậu.
– Mê anh đến mức nhìn không chớp luôn hả?
– Trước giờ không dám nhìn ngài… Chốc nữa về đến nơi, không biết…
Không biết có còn được nhìn ngài nữa không. Riel không nói hết câu nhưng chỉ cần nhiêu đó cũng đủ cho Kan hiểu cậu đang sợ hãi điều gì. Hắn nắm tay cậu vuốt ve một lúc, đoạn cởi chiếc nhẫn ngọc đang đeo ở ngón út bên trái ra. Chiếc nhẫn được đeo vào tay Riel, vừa với ngón áp út bên tay phải của cậu, màu xanh ngọc còn ấm hơi người khiến cậu bỗng thấy bình tâm hơn.
– Chiếc nhẫn này anh đeo lâu rồi, không phải món đồ gì quý giá nhưng anh cũng khá thích nó. Nay anh không cần nữa nên gửi cho em giữ hộ.
Nhẫn đeo ngón út, người không yêu đương, xưa nay đám thanh niên ở vùng này vẫn lưu truyền một tín hiệu ngầm như vậy. Sau vài cuộc gán ghép phiền phức, Kan bắt đầu đeo chiếc nhẫn này lên tay để các đối tác lớn tuổi thôi ý định giới thiệu con gái, cháu gái cho hắn, không tác dụng gì nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng có ích. Giờ thì hắn không cần đến nó nữa, Kan Hankei đã chia tay cuộc sống độc thân rồi. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở nụ cười, ôm Riel hôn thêm một lúc.
– Em giữ hộ anh, – Kan tách khỏi môi Riel. – lỡ anh có cần thì sẽ tìm em lấy lại.
Riel gật gật đầu, chủ động vòng tay ôm lấy lưng Kan.
Chiều muộn, phố hoa bắt đầu lên đèn còn những con phố khác thì thưa thớt dần người qua lại. Thế giới cứ vận hành như vậy, Mặt trời mọc rồi lặn, ngày đến đêm buông, chỉ có lòng người là không còn như trước. Buổi chiều tà hôm qua Kan vẫn còn lênh đênh trên biển, vừa hoang mang vừa lo lắng hướng về đất liền, hôm nay hắn đã vững vàng trên yên ngựa, ôm trong lòng người hắn muốn bảo vệ, chăm nom. Ngựa phi nước kiệu trên con đường nhuộm vàng ánh tà dương, đèn lồng trước nhà hai bên đường đã được thắp dần lên, sẵn sàng giúp căn nhà không chìm hẳn vào đêm tối. Thế nhưng ánh đèn nhà Hankei càng gần, Kan lại càng muốn quay đầu ngựa hướng về một trong mấy cổng thành mà cao chạy xa bay, đến một nơi không ai biết hắn và Riel là ai, cùng nhau sống một đời bình đạm. Bất giác hắn nhớ đến cô tiểu thư bỏ trốn cùng ý trung nhân và thấy đồng cảm sâu sắc. Thì ra chuyện bỏ nhà trốn đi lại hấp dẫn đến thế, tiếc rằng hắn không thể làm được. Hắn muốn cho mối quan hệ này một cơ hội được ra ánh sáng, cho Riel được danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn, hay chí ít cũng phải thưa rõ với cha mẹ tâm ý của mình.
Kan hít sâu một hơi, ghìm cương ngựa lại. Cổng nhà Hankei đóng im lìm, chỉ có một gia nhân đang chờ sẵn, Kan nhận ra đó là người đầy tớ vẫn hay chạy việc vặt cho cha hắn. Nhìn thấy Kan, anh ta cũng không mở cổng ngay mà cúi người nói:
– Thưa cậu, ông chuyển lời cho cậu: Ông đã cho chuẩn bị một cỗ xe khác ở sau nhà, cậu đưa dục nô này ra đó thì được vào gặp ông, những chuyện đã xảy ra ông bỏ qua hết.
– Nếu không?
– Nếu cậu không đồng ý, khăng khăng chọn dục nô này, thì ông sẽ thu lại những lợi ích cậu có được vì là người nhà Hankei. Nhà Hankei sẽ không chu cấp một đồng nào cho cậu, cậu cũng không cần gặp ông và bà cả nữa.
– Nói trắng ra thì là bị cha ta từ mặt, đúng không?
Người đầy tớ cúi đầu im lặng, nhưng Kan hiểu ý cha hắn đã quyết, hắn buộc phải chọn lựa hoặc Riel hoặc gia tộc này. Bàn tay Riel nằm trong tay hắn hơi giật nhẹ. Sau khi nghe rõ những lời được chuyển cho Kan, Riel không dám lên tiếng khuyên hắn, thay vào đó, cậu muốn rút tay ra. Kan chỉ lẳng lặng nắm chặt thêm, hắn buông dây cương, vuốt vuốt mũi con ngựa nâu.
– Vậy thì chắc cả Delphie cũng không thể dẫn theo được rồi.
Hắn vừa dứt lời, cánh cổng gỗ to dày liền bật mở. Taichi đứng sau cổng, lửa giận bừng bừng trên mặt ông.
– Cha…
Kan cũng hơi giật mình nhưng nhất quyết không buông khi ánh mắt của cha hắn quét đến hai bàn tay đang lồng vào nhau. Taichi chỉ mặt hắn, gằn từng tiếng:
– Thằng khốn nạn này! Vứt cái thứ bẩn thỉu kia rồi đi vào nhà, ngay!
– Cha, con xin lỗi.
– Mày điên thật rồi đúng không?! Mày!
Taichi vung tay định tát, đúng lúc đó Shinji lao đến chắn giữa ông chủ và thằng con trời đánh của ông. Chú van xin:
– Thưa ông, ông bình tĩnh đã! Ông bình tĩnh đã!
– Chú buông ra! Ta phải đánh chết thằng mất dạy này!
Lại thêm một vài gia nhân lao đến ngăn ông chủ, cố gắng đẩy ông vào nhà dưới sự chỉ đạo của chú Shinji. Lúc này mọi người mới nhớ ra Taichi vốn là một người tính tình nóng nảy, chỉ là thời gian trôi qua và vị thế trưởng tộc đã giúp ông học được cách giữ bình tĩnh để giải quyết cho êm thấm mọi việc, nhưng lần này Kan đã thành công bào mòn sạch sẽ những kiên nhẫn của ông. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng nghe cha to tiếng, nhưng lần này có vẻ ông chỉ muốn tự tay đập hắn một trận. Thôi kể gì nhà giàu hay nghèo, dòng thư hương hay nông dân chân chất, con cái hư đốn thì cha mẹ sẽ phải dạy bảo, mà mười ông bố thì hết chín ông chỉ có một bài: đánh, đánh cho nó chừa. Taichi đang hối hận sâu sắc vì luôn nể mặt vợ mà không đánh Kan bao giờ; không đúng, phải nói rằng thằng bé ấy chưa từng phạm lỗi nào đáng phải ăn đòn. Một đứa con ngoan ngoãn, chăm chỉ, đúng mực, luôn ngước nhìn ông ngưỡng mộ. Những đứa trẻ khác mè nheo, või vĩnh, con trai thứ của ông chỉ cần một cái xoa đầu đã vui đến cười cả ngày, so với thằng anh thì dễ chiều, dễ nuôi hơn nhiều. Vậy rốt cuộc vì sao đột nhiên nó lại trở nên không biết phải trái đúng sai như thế?!
Hai lựa chọn Taichi đưa ra theo ông rất hợp tình hợp lý. Con ông coi trọng đứa nô lệ đó, ông cũng không nhẫn tâm bắt nó giết đi mà chỉ ngầm bảo nó hãy đồng ý với sắp xếp của mình, đem cho người khác. Ông còn cố tình bảo thằng tớ trai hay hầu bên mình chuyển lời để nó có thời gian suy nghĩ, thế mà nó thậm chí còn không thèm xin gặp ông hay mẹ nó để nói cho ra nhẽ, lại muốn đi khỏi cái nhà này thật. Trời ơi, thằng con ngu ngốc, thằng con không biết lý lẽ! Nó còn muốn làm nhục cái tên Hankei đến bao giờ nữa!
Cảm tính và không biết lo toan đại cục, từ lâu Taichi đã hiểu Kan là một người thế nào. Trong mắt ông, đứa con thứ nhận định đúng đắn vấn đề nhưng khi cần những động thái cương quyết, dứt khoát thì nó lại có xu hướng do dự và muốn tìm một giải pháp cân bằng theo kiểu ai cũng được lợi. Điều đó không phải xấu, đôi lúc còn dễ dàng thu phục nhân tâm nhờ thái độ mềm mỏng, uyển chuyển, nhưng lại dễ bị người khác lợi dụng lòng tốt này. So ra ông muốn có một người thừa kế cứng rắn hơn.
Hankei là một gia tộc lớn, sự hưng thịnh hay suy vong của nó ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người từ thành viên của nhà chính đến các nhánh phụ, và cả người ăn kẻ ở trong nhà, ngoài xưởng. Người dẫn dắt nhà Hankei luôn luôn phải đứng giữa những lựa chọn, nhiệm vụ của người đó là tìm ra cách có lợi cho gia tộc nhất có thể. Luôn đặt gia tộc lên hàng đầu, ông đã vượt qua được bài kiểm tra ấy nhờ vứt bỏ lời hứa chỉ cưới một mình mẹ của Philias. Cũng may, cũng may Aikan hiểu cho ông, cũng may người ông chọn làm chính thất là Liena. Một lựa chọn đúng đắn được đưa ra đúng lúc, để bây giờ ông có tất cả. Tại sao Kan lại không thấy được điều đó mà cho rằng một dục nô thấp kém có thể đặt lên bàn cân cùng với gia tộc này?
Trong khi Taichi được Shinji và gia nhân dìu qua sân vào tiền sảnh ngồi tạm cho nguôi cơn tức, Kan và Riel vẫn đứng ngây ra ở bên ngoài cổng. Riel nói như sắp khóc:
– Chủ nhân, không được đâu, ngài vào nhà đi. Chuyện này không được đâu…
Nói rồi cậu lại muốn giằng tay ra, không để Kan nắm nữa. Kan vẫn đứng yên từ khi Taichi muốn tát hắn, nếu đánh hắn một trận có thể khiến cha bớt tức giận thì hắn cũng sẵn lòng. Nhưng chỉ thế thôi, hắn không định thỏa hiệp thêm điều kiện nào nữa. Lần trước hắn đã ngoan ngoãn nghe lời để Riel lại, kết quả hắn nhận được gì? Chẳng có gì ngoài suýt mất cậu nếu không quay lại kịp thời. Taichi nổi trận lôi đình vì Kan hành động mà không suy nghĩ thấu đáo, nhưng ông quên mất con trai ông cũng đang thất vọng và phẫn nộ. Người cha đáng kính đã lừa hắn, hạ uy tín hắn ngay khi hắn không có mặt. Đến khi hắn vượt biển quay về thì phải đứng ngoài cổng nghe hạ nhân báo lại hai phương án lạnh lùng. Còn gì cay đắng bằng cảnh bị chính cha ruột đẩy vào thế bị động và dắt mũi như một con lừa?
Nhưng bây giờ không phải lúc để kích động hơn, hắn cố gắng làm nguội đầu mình qua từng lần hít thở. Riel vẫn không chịu để yên, hắn đành cảnh cáo cậu:
– Em còn giãy thì anh sẽ hôn em đến nhũn chân ở ngay đây đấy.
Riel lập tức ngưng giãy giụa, cúi đầu đứng bất động. Kan lại tự mắng mình, dỗ Riel vài câu là được, cần gì phải dọa cậu như vậy. Nghĩ đoạn, Kan buông tay Riel ra. Khoảnh khắc tay Kan rời đi, Riel tưởng như mặt đất bên dưới chân mình chao đảo, suýt nữa cậu đã giữ tay hắn nhưng rồi kiềm lại kịp thời. Nhưng Kan không để cậu hụt hẫng lâu, hắn ôm vai cậu, nâng mặt cậu lên, vừa hôn trán cậu vừa dỗ dành:
– Đừng có nghĩ lung tung, không đời nào anh buông em ra.
– Chủ nhân, đừng… đừng để ông đánh ngài. – Riel bấu lấy áo hắn. – Bị đánh đau lắm, ông mà muốn đánh phạt thì ngài cứ để em chịu nhé. Năm mươi roi, một trăm roi, đánh bằng gậy hay quất roi em đều chịu được hết. Ngài hỏi ông xem đánh bao nhiêu roi thì ông không đuổi ngài đi. – Riel bắt đầu run bần bật trong tay Kan. – Nếu phải thêm các hình phạt khác em cũng chịu được, treo ngược, bò trên than hồng, rút móng… Chỉ cần ông không đuổi ngài đi.
Riel còn muốn nói thêm nhưng Kan đã ấp đầu cậu vào ngực mình hòng giúp cậu bình tĩnh lại. Đôi lúc hắn nhận thấy mình quá bất lực trước những chuyện liên quan đến Riel. Tuy nói rằng hắn không mấy mặn mà với việc kinh doanh, nhưng là một người đàn ông, hắn vẫn mong muốn gầy dựng được sự nghiệp của mình, đặc biệt khi hắn đã dốc sức luyện rèn để trở thành người thừa kế cha mình bao nhiêu năm nay. Là người duy nhất Riel có thể dựa vào lúc này, hắn phải ưu tiên chọn con đường đảm bảo an toàn cho cậu nhất có thể. Kan thấy mình đang đứng trước một ngã ba, con đường hắn đi chia làm đôi ngả, chọn đường nào cũng đồng nghĩa đối mặt với chông gai. Chọn gia tộc, hắn có tất cả, của cải, danh vọng, địa vị, còn Riel chắc sẽ lạc đâu mất trên con đường đó, thậm chí bị bánh xe số phận nghiền nát. Chọn Riel, hắn chỉ có Riel thôi, có thể cả hai cũng không tránh được cảnh thịt nát xương tan nhưng nấm mộ sẽ có đôi thay vì sống một cuộc đời lẻ loi lạnh lẽo. Phút chốc, ngã ba trước mặt Kan chỉ còn lại một con đường độc nhất.
Mặt trời xuống núi hẳn, đứng trước cổng nhà mãi cũng không phải cách hay, còn cứ dẫn Riel vào thì thể nào cũng bị đuổi cổ ra ngoài, Kan nghĩ đến việc quay lại kỹ viện hoặc mượn tạm một phòng trọ qua đêm rồi mai tính tiếp. Ngay lúc hắn đang định đặt Riel lên ngựa (trước khi cha trực tiếp nói với hắn về chuyện từ mặt thì Delphie vẫn là của hắn đã), một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
– Ôm ấp nhau mãi trước cổng nhà thế không sợ người khác thấy à?
Kan ngẩng lên, không giấu nổi kinh ngạc trong mắt khi nhận ra ai là người mới đến.
– Huynh trưởng.
Hắn khẽ gọi một tiếng, bất giác càng ôm chặt Riel hơn.
– Ừm, trông như gà mẹ ấp con thế thì có thấy cũng chẳng ai nói gì nhỉ.
– Anh về từ bao giờ? – Kan tự động phớt lờ mấy câu châm chọc của Philias, hắn đã quá quen với thái độ này rồi.
– Từ lúc chú ra đảo thì anh về tới nơi. – Philias trả lời, bước lại gần hơn. – Cửa sau viện của anh đang để mở, ghé vào đó cho có chỗ nói chuyện trước đã.
Đêm đầu hạ sao trời lấp lánh, có hai anh em nhà nọ nhìn nhau dò xét. Trời đã ấm dần lên nhưng thỉnh thoảng gió lạnh vẫn thổi một cơn, Kan ngẫm nghĩ rồi đồng ý với đề nghị của Philias. Hắn không muốn Riel phải cùng mình đi tới đi lui lúc tối lửa tắt đèn, có một chỗ cho cậu nghỉ chân vẫn hơn. Thế là đêm hôm, cửa sau viện của cậu cả nhà Hankei hé mở để ba bóng đen lách vào. Lần đầu tiên trong đời Kan vào nhà mình mà như đi ăn trộm, nhưng đành chịu thôi, ai bảo hắn chọn con đường hẹp làm gì.
[hết chương 21]