Cúi mình hôn em - Chương 24: "Phu quân..."
Chương 24: “Phu quân…”
Tướng Nouran – vị tướng trấn thủ biên giới phía bắc, bốn năm trước đã bị khép tội phản quốc. Ba đời nhà ông bị tru di, người trên mười tám bị xử trảm, riêng trẻ từ mười đến dưới mười tám tuổi thì bị biếm làm dục nô. Năm đó Riel tròn mười lăm tuổi, đương nhiên không thoát được kiếp nạn này.
Mặc dù lai lịch cũ của dục nô đã bị xóa bỏ hoàn toàn cùng với thân phận con người, nhưng nếu ai dụng tâm tìm hiểu thì vẫn có cơ may tường tận ngọn ngành. Liena nói xong, không đành lòng mà hỏi lại lần nữa:
– Cho dù như thế con vẫn chọn nó ư?
Bắp chân Kan hơi đau do tay Riel bấu chặt vào. Hắn nhìn xuống cậu, bắt gặp cậu cũng đang ngẩng lên nhìn hắn.
Câu trả lời của Kan như thế nào không cần nghe cũng biết. Cha hắn cũng không do dự, sau hôm nay, cái tên của Kan sẽ không còn nằm trong gia phả của nhà Hankei.
Đuổi khỏi nhà và gạch tên trong gia phả hoàn toàn khác nhau. Trường hợp trước, Kan vẫn được xem là người nhà Hankei, trường hợp sau, hắn chỉ còn giữ được tên của mình. Giờ đây hắn không còn can hệ gì với gia tộc Hankei nữa, tất cả đã trở thành người xa lạ.
————
Trời đã về khuya, Liena không nỡ để con lang thang bên ngoài, bèn xin chồng cho Kan ở lại một đêm. Taichi vẫn còn trong cơn giận, hai phu nhân phải thuyết phục mãi ông mới đồng ý không đuổi Kan đi ngay, cho hắn trú tạm trong chuồng ngựa.
Trong góc một tàu ngựa trống, Kan lót một lớp đệm rơm dày đằng sau đống rơm hắn cố tình gom lại để chắn gió. Đây là chỗ hắn và Riel ngả lưng hết đêm nay, nhưng Riel chỉ quỳ bên cạnh. Kan vỗ vỗ lớp rơm, hỏi:
– Em lại sao thế? Giờ mà vẫn còn quỳ, em nghiện quỳ à? Lên đây đi.
– Chủ nhân…
– Thôi đừng gọi nữa, nói gì nói nhanh để còn đi nghỉ.
Kan nghe cái từ “chủ nhân” thoát ra từ miệng Riel thì lại thấy lòng chùng xuống. Hắn khoanh chân ngồi trên đệm, ra vẻ như mất kiên nhẫn khiến Riel càng thêm cuống quít, cậu định bắt lấy áo hắn nhưng rồi rụt tay về. Ngập ngừng thêm một lúc, cậu mới nói nên lời:
– Chủ nhân… Cha em không phản quốc. Ông chưa hề… chưa hề làm gì sai. Đêm đó khi giặc đã băng qua biên giới, diệt quân đồn trú và vượt sông chiếm thành, cha em mới nhận được tin. – Đến đây nước mắt của Riel đã rơi xuống. – Trong quân trinh sát, tình báo hoặc tiền trạm có người đã phản bội cha em, đầu độc lính tại các trạm canh và không đốt lửa hiệu.
Khi quân địch đến sát cổng thành, tướng Nouran mới dàn quân nghênh chiến. Khi trận đánh đang ở thế giằng co ác liệt thì một đội quân của triều đình đã kéo đến giải vây kịp thời, nhưng đồng thời vị tướng chỉ huy từ kinh đô đã ra lệnh bắt giữ tướng Nouran và gia đình ông, chờ ngày xét xử.
Một bản án giáng xuống, máu chảy đầu rơi, tan cửa nát nhà.
Ngày đó Riel còn nhỏ, chưa hiểu hết những mưu ma chước quỷ chốn quan trường. Cậu chỉ biết từ lúc tân hoàng lên ngôi vào hai năm trước đó, cha cậu đã cảm thấy sẽ có một ngày binh quyền của mình bị thu lại, nhưng một người chỉ một lòng bảo vệ bờ cõi non sông như ông không thể ngờ ngày đó lại tới một cách tàn nhẫn như thế.
Riel không kiềm được tiếng nức nở, Kan cũng không còn lòng dạ để nghĩ đến việc làm mình làm mẩy với cậu về chuyện xưng hô nữa. Hắn kéo Riel vào lòng, vừa xoa lưng cậu vừa hôn lên trán, lên má cậu, giúp cậu bình tâm lại. Thật ra Riel khóc còn vì tủi thân trước thái độ lạnh nhạt của Kan, cậu nghĩ hắn cho rằng cậu đúng là con của một kẻ bán nước cầu vinh nên mới tỏ thái độ lạnh lùng. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang rối rắm trong lòng cậu tuôn thành nước mắt. Lúc này cậu mới nhận ra kỳ thực mình sợ bị hắn bỏ rơi đến nhường nào. Cậu thổn thức:
– Chủ nhân… Cha em bị oan…
– Anh biết rồi. Cha em bị oan, em cũng bị oan.
Nghe lời Kan, Riel càng cuộn người vùi vào lòng hắn. Bốn năm trước Kan cũng hay tin về cuộc tấn công nơi biên giới, lúc đó hắn đã không mấy ngạc nhiên. Nếu thật sự cuộc tấn công ấy là thật thì nó đã giẫm lên hòa ước giữa hai nước, triều đình tất sẽ chẳng để yên. Nhưng xét về tình hình khi ấy, quyền bính của tân hoàng vẫn còn chưa vững, tướng Nouran không ngả theo phe nào mà lại là người nắm vị trí trọng yếu, cho nên ông đã trở thành “lễ vật” tặng cho một đảng nào đó trong triều để củng cố thế lực của ngai rồng, rốt cuộc mọi chuyện kết thúc với tính mạng trăm người của một gia tộc.
Kan là một thương nhân, nghe ngóng thời cuộc để tính đường đi nước bước là chuyện chắc chắn phải làm, vừa hay ông ngoại hắn làm một chức quan không lớn không nhỏ nên tin tức cũng gọi là nhạy bén. Khi nghe chuyện đó, hắn chỉ xác định biên giới vẫn sẽ bình yên, không có một cuộc giao chiến nào diễn ra nữa, chỉ là vị tướng trấn giữ phương bắc sẽ hoàn toàn là người của vua mà thôi.
Sương rơi càng lúc càng đậm, tiếng thút thít vọng ra từ tàu ngựa nhỏ dần trước khi bị lấp hẳn đi, bằng một đôi môi ấm áp. Kan không hôn sâu ngay mà miết môi mình lên hai cánh môi thấm ướt nước mắt của Riel, đến khi cậu thôi thổn thức và chú ý đến mình, hắn mới nhẹ nhàng luồn lưỡi chiếm lấy khoang miệng cậu. Trong bóng đêm, Riel ngoan ngoãn thuận theo, chợt nhớ đã lâu rồi cả hai chưa gần gũi, lúc ban ngày ở kỹ viện Kan cũng chỉ hôn và vỗ về cậu. Thân thể đã quen với tình dục của cậu trai trẻ phản ứng tức thì, mặc cho những buồn đau vừa nãy. Hài lòng vì đạt được mục đích, Kan đẩy nụ hôn thêm sâu. Khi dứt môi ra, nghe người trong lòng tuy thở hổn hển nhưng cảm xúc dường như đã dịu xuống, hắn mới nói:
– Hồi nhỏ em từng đến kinh thành chưa?
Riel không hiểu vì sao Kan lại hỏi như thế, nhưng cậu vẫn trả lời:
– Em từng đến một lần. Năm em chín tuổi, mẹ em không được khỏe nên cha xin phép đưa cả nhà về kinh, vừa để bắt mạch cho mẹ em, vừa cho em và anh trai một chuyến thăm thú.
– Năm chín tuổi à? – Kan cười khẽ, lại hỏi tiếp. – Thế lúc đó nhà em tá túc ở đâu?
– Nhà em ở một y viện rất to và đẹp, các vị lương y ở đó cũng rất tốt nữa.
– Từ năm chín tuổi mà em nhớ cũng rõ nhỉ?
Riel hơi ngạc nhiên, không biết Kan định dắt câu chuyện này tới đâu, nhưng cậu cũng thấy vui vì đây là lần đầu tiên được chia sẻ với hắn về quá khứ của mình. Kan vốn ít nói, từ lúc mua cậu về, những gì hắn nói với cậu thường là câu ra lệnh, yêu cầu ngắn gọn. Cách biệt thân phận quá lớn khiến hai người không có những cuộc chuyện phiếm, chỉ có những khoảng im lặng ở cạnh nhau và những lúc gần gũi trên giường. Những lúc ấy thì cơ thể đã lên tiếng hay cho lời lẽ.
– Em vốn chỉ quẩn quanh trên vùng núi, lội suối trèo cây. Cảnh ở kinh thành rất mới lạ nên em ấn tượng lắm.
– Thế em nhớ ai nhất trong số những người đã gặp?
Kan vừa hỏi vừa mơn trớn Riel, lúc này vạt áo của cậu đã bị hắn lật ra, để lộ bờ ngực trần. Riel cố dứt khỏi cảm giác nóng hực từ bàn tay đang gảy nhẹ đầu vú mình, ngẫm lại rồi đáp:
– Một y sinh (*) ạ.
– Một y sinh à?
Riel nuốt xuống một tiếng rên, áo cậu đã trật hẳn khỏi vai.
– Vâng, một anh lớn hơn em, ăn mặc giống như y sinh của y viện ấy… Ư… Chủ nhân…
Kan đặt cậu nằm hẳn xuống đệm rơm, hôn hôn lên vùng bụng cậu.
– Sao em lại nhớ cậu ta thế?
– Vì…
Riel không dám nói vì trong ấn tượng của mình cậu y sinh đó rất đẹp, một vẻ đẹp lặng thinh, buồn bã khiến cậu nhóc chín tuổi hoạt bát ngày ấy phải tới kéo tay áo hỏi thăm.
Hôm ấy cũng là mùa hè, Riel đã cùng gia đình ở y viện hơn một tuần. Giữa trưa nắng, cậu tha thẩn trong vườn cây, muốn tìm bắt lũ ve sầu đang kêu rền rĩ thì thấy một cậu y sinh đứng như bất động trong một góc vườn, ngước mặt lên trên. Nhìn theo tầm mắt cậu ta, Riel phát hiện một con diều giấy tô vẽ sặc sỡ bị mắc lại, nổi bật trên tán cây xanh ngắt. Lúc đó Riel bị dáng vẻ cô độc ấy thu hút, cậu không nghĩ nhiều mà đến gần hơn.
– Anh ơi, sao anh buồn thế ạ?
Cậu ta nhìn xuống nhóc con chẳng biết từ đâu xuất hiện bên cạnh mình, mỉm cười bảo:
– Anh có buồn đâu.
– Có mà, hay là tại diều của anh vướng trên cây? Để em lấy cho anh nhé.
Nói rồi Riel thoăn thoắt leo lên. Đối với cậu việc trèo lên một cái cây chẳng khác nào đi bộ trên đất, vùng núi đầy cây cối gần nơi cậu sống có cái cây nào cậu chưa thử bám cành đu lên, bởi thế chẳng mấy chốc con diều đã rơi vào lòng cậu y sinh đứng bên dưới, còn Riel thì cười toe toét ngồi vắt vẻo trên cành nói vọng xuống:
– Của anh đấy anh ơi!
Chỉ gặp một thoáng mà Riel vẫn nhớ nụ cười lúc cầm được chiếc diều của cậu y sinh ấy, nhưng mười năm đã qua, đó chỉ còn là một vết tích trong ký ức.
Hiện giờ Riel phải vừa đối phó với những trêu chọc của Kan vừa cố nghĩ ra một câu trả lời, còn đang bối rối cậu đã nghe Kan hỏi:
– Vì cậu ta trông lớn rồi nhưng vẫn muốn chơi diều à?
Cả người Riel đơ ra như một pho tượng đá. Kan cười, rướn người hôn má cậu thêm mấy lượt nữa. Qua một lúc Riel mới lắp bắp:
– Làm sao… làm sao mà…?
– Mười năm trước y viện đó nằm dưới quyền của ông ngoại anh.
Ông ngoại của Kan – Thái y Kyunbiku – người đứng đầu Thái y viện đã xin tiên đế mở một nơi bắt mạch bốc thuốc dành cho dân chúng ngay tại kinh thành, đồng thời cũng là nơi thu thập, sưu tầm các bài thuốc dân gian và truyền dạy y học một cách bài bản cho người trẻ. Y viện có khu riêng dành cho quan lại, bởi vậy không ngạc nhiên khi tướng Nouran đã đưa người nhà đến đây.
Đại phu nhân Liena thỉnh thoảng vẫn về thăm phụ mẫu, bà dẫn Kan theo, nghe lời cha mà để hắn lân la ở những lớp học trong y viện, chỉ như thế cũng đủ cho Thái y Kyunbiku tiếc rẻ đứa cháu ngoại theo nghiệp kinh thương chứ chẳng theo nghề thuốc.
Trong một chuyến về thăm ông ngoại như thế, Kan đã gặp được cậu bé thuần hậu hỏi hắn sao anh lại buồn, về sau hắn mới biết đó là con trai út của Nouran – vị tướng trấn thủ biên thùy phía bắc.
Riel cũng không ngờ hắn còn nhớ lần gặp gỡ đó. Mấy hôm sau buổi trưa ấy cậu cũng cố tình tìm “anh trai diều giấy” nhưng không gặp được lần nào nữa, thế mà nay đã nằm trong vòng tay của người ta. Đúng là con tạo xoay vần một cách khó lòng lường trước.
Nhân lúc Riel còn đang ngẩn người vì không tin được, Kan đã thoát hết áo quần cho cậu. Hắn cắn nhẹ đôi môi hơi sưng lên sau lần hôn ban nãy, hỏi khẽ:
– Có nhớ anh không?
Riel vẫn chưa kịp phản ứng, khi ngón tay len vào khe hẹp bên dưới như có ý nhắc nhở, cậu mới nhận ra “nhớ” mà Kan nói nghĩa là gì. Cậu gật nhẹ rồi vùi mặt vào hõm vai hắn, chủ động mở chân. Câu mời gọi không lời khuyến khích ngón tay Kan đẩy càng sâu. Riel đoán Kan đã mua cao bôi trơn ở chỗ của phu nhân San, chính cậu cũng đã tự chuẩn bị trong lúc tắm rửa ở đó. Cậu thấy ngượng ngùng quá, cứ giấu mặt vào vai, vào ngực Kan, bấu lấy áo hắn, làm hắn bật cười:
– Dán sát như thế anh không cởi quần áo được đâu nhé. Hay là… – Hắn đẩy thêm một ngón tay. – Em giúp anh cởi đi.
Thế là lóng ngóng mất một lúc Riel mới cởi được hai lớp áo của Kan. Khi đã cởi xong thắt lưng, tay của cậu bị giữ lại, chạm đến bụng dưới của hắn trước khi lần xuống nữa. Kan vừa dẫn dắt Riel vừa bảo:
– An ủi nó một chút nào, từ lúc lên đảo nó nhớ em lắm.
Kan không thấy màu đỏ rần trên mặt Riel, nếu thấy thì chắc hắn sẽ càng hưng phấn hơn nữa. Riel ngoan ngoãn nghe theo, đưa hai tay ôm lấy vật đã cương cứng của Kan, vuốt dọc theo thân nó, xoa nhẹ nhàng phần đỉnh đã bắt đầu trơn trượt. Kan càng ấn hông vào tay Riel hòng khiến cậu chăm sóc hắn tận tình, ba ngón tay phải của hắn khuấy đảo bên trong cậu, tay trái bọc lấy vật nhỏ cũng đã bừng tỉnh vì khoái cảm của cậu, trêu đùa nó, để nó cứng rắn hơn, rỉ nước trong suốt như một thứ quả cây tiết mật chín muồi đang chờ thu hoạch.
Riel thấy mình như phát sốt, cậu không thể nhận biết cái gì nóng hơn tất cả. Là bàn tay đang xoa nắn phần thân thể đang vươn lên của cậu, là những ngón tay cứ ấn vào một điểm bên trong đường vào cơ thể cậu, hay là vật cậu đang vuốt trong tay? Cả người cậu run lên từng hồi, miệng cậu hơi hé và bắt đầu rên rỉ, nhưng một lần nữa Kan đã bịt nó lại bằng môi hắn. Hắn nuốt từng tiếng ưm a của người nằm dưới, chờ đến khi cậu đã hoàn toàn sẵn sàng, thậm chí còn có chút nôn nóng muốn hắn xâm nhập, thì mới thong thả buông cậu ra và quỳ thẳng dậy. Sức nhẫn nại của Kan là một điều mà Riel không bao giờ sánh kịp. Hắn nâng hông cậu, gác hai chân cậu lên vai trong một tư thế đảm bảo những cú đâm sâu đến tận cùng, nhưng thay vì một lần đâm lút như Riel mong đợi, Kan chỉ chôn phần đầu vào bên trong. Riel cố chờ nhưng không có thêm một động tĩnh nào nữa, cậu đành nén xuống nỗi ngượng ngùng và lên tiếng hối:
– Chủ nhân…?
Miệng thì gọi còn động nhỏ bên dưới thì xiết lại như thúc giục, thế nhưng Kan vẫn điềm nhiên vuốt ve hai đùi cậu.
– Gọi đúng từ cần gọi mới được.
Riel sửng sốt mấy giây mới hiểu ý Kan. Hắn vỗ nhẹ vào mông cậu, giục:
– Nhanh nào!
– Chủ… chủ nhân…
Riel luống cuống khi thấy Kan lắc đầu. Hắn cũng không rảnh chờ cậu suy nghĩ, tiếp tục nghịch hai hạt lựu đỏ tươi trước ngực cậu, mân mê chán thì chuyển xuống thứ đang nhỏ dịch bên dưới, không để cơn nóng bừng chạy toàn thân cậu dịu xuống chút nào. Riel không dám cản hắn, cũng không dám gọi khác đi, vả lại đầu óc cậu đã bị cơn nóng hun cho nhũn cả ra rồi, không suy nghĩ được gì nhiều nữa. Cậu cố vặn vẹo thân thể bị treo giữa cảm giác sung sướng chốn thiên đường và khốn khổ nơi địa ngục, nhưng Kan quyết tâm không tha, ghì cậu lại, tất nhiên Riel phải nhượng bộ.
– Thiếu gia… Thiếu gia…
– Sao lại là “thiếu gia”? – Kan giả vờ không hài lòng. – Giờ anh có còn là “thiếu gia” nữa đâu.
– Em xin lỗi… Em xin lỗi…
Vẻ áy náy đượm trong câu nói, Riel nhớ ra vì cậu nên Kan đã trở thành một kẻ không nhà. Gọi bằng gì bây giờ? Cậu lắc lắc đầu, tỏ ý chịu thua. Thấy thế, Kan đành đẩy hông sâu thêm một chút. Hắn đâu có muốn cậu khổ sở, bèn nửa dỗ dành nửa nhắc nhở mà bảo:
– Nào, gọi “ông xã” nghe xem.
Riel thảng thốt, không dám tin vào tai mình. Cậu mím môi, rồi lại hé miệng, mấy lần nhưng không phát ra tiếng nào. Kan vẫn kiên nhẫn dỗ:
– “Ông xã” nghe suồng sã quá thì “phu quân” cũng được. – Hắn hôn lên đùi trong của cậu. – Đi mà, Riel, gọi “phu quân” nào.
Kan như đang năn nỉ, trong một giây đầu óc trống rỗng, Riel chỉ biết lắp bắp lặp theo:
– Phu… phu quân… Phu quân…
– Ngoan lắm.
Kan nói rồi thúc hông vào thật sâu và mạnh khiến Riel bật rên một tiếng. Cậu chờ cú thúc này đã lâu lắm rồi, cậu muốn thêm nữa, thêm nữa. Trước thân thể nhỏ gầy đang xiết chặt như muốn nuốt lấy mình, Kan cũng phải dùng hết sức giữ mình tỉnh táo để không tiếp tục chiều ý cậu, hắn phải đòi cho xong quyền lợi của mình đã.
– Không gọi là anh không tiếp tục đâu đấy.
Riel há há miệng. Kan vẫn không ngừng vuốt ve kích thích những điểm mẫn cảm trên thân thể cậu, cộng thêm vật nóng bên trong đã nung chảy mọi chướng ngại cuối cùng, Riel đành chịu thua, cất tiếng nỉ non:
– Phu quân… Chàng thương em với… Phu quân…
Kan chỉ chờ một lời như thế để bắt đầu đêm động phòng. Trong cơn đê mê do hắn mang đến, Riel nghe được một câu thủ thỉ:
– Yêu em lắm, chàng phu quân nhỏ của ta.
[hết chương 24]
* y sinh: Ở đây nghĩ là “người đang học nghề thuốc”.