Cúi mình hôn em - Chương 25: "Anh đấm anh ta nhé?"
Chương 25: “Anh đấm anh ta nhé?”
Khoảng giữa giờ Hợi, cô hầu trông coi nhà tắm lớn bắt đầu dọn dẹp để nghỉ ngơi. Bên trong phòng tắm, hồ chứa nước từ mạch ngầm vẫn luôn đầy ắp, trời đã sang hè nên cửa ngăn với vườn bên ngoài được kéo lên, để lộ phần hồ lộ thiên được hàng rào làm bằng tre và cây cảnh vây kín. Tin Kan bị đuổi khỏi gia tộc đã được truyền đi nhanh chóng bằng những lời thì thào nơi phòng bếp, hành lang, cả phòng tắm cách xa nhà chính cũng đã nghe phong thanh, ai nấy đều đoán ông chủ sẽ thông báo chuyện này vào sáng hôm sau. Nhưng lúc này, buổi đêm vẫn vắng lặng, yên bình trong tiếng nước khẽ khàng róc rách. Cô hầu thu những chiếc khăn tắm đã dùng bỏ vào chậu gỗ, thở dài một hơi. Cậu Kan tuy khá lạnh lùng nhưng tuấn tú, nhất là đôi mắt hơi xếch của cậu mỗi lần liếc nhìn đều mang một vẻ quyến rũ làm điêu đứng người ta. Thế mà nhị thiếu gia lại nghĩ không cô gái nào hứng thú với mình cơ đấy, cô hầu chợt cảm thấy tiếc, đấy là vì cậu không nhận ra tâm ý của các vị tiểu thư dành cho mình đó thôi. Hoặc phải nói là… cậu vốn không hề để ý đến các nàng ấy.
Cuối cùng cơ hội lại rơi vào tay một tên dục nô, rõ là nực cười.
Cô hầu lau sàn nhà thêm một lượt trước khi cất đồ đạc vào kho, chợt cửa nhà tắm mở ra làm cô giật mình. Nhị thiếu gia đang đứng ở cửa, ung dung nói:
– Chà, nhà tắm chưa đóng cửa à?
Đằng sau cậu là tên dục nô mà mọi người bàn tán mấy ngày qua. Nó được giữ trong phòng của cậu, thỉnh thoảng chỉ ra vườn đôi phút nên người làm ít khi nhìn thấy, nhưng cô hầu thì đã quen mặt vì cậu hai vẫn thường đưa nó đi tắm cùng. Từ khi có nó, các cô cũng thôi không còn chuẩn bị khăn áo hay giúp cậu chà lưng nữa. Cậu hai hỏi:
– Ta dùng nhà tắm được không?
Cô hầu hơi lúng túng, nhưng rồi cúi người lui ra ngoài. Tuy đã có tin cậu Kan không còn là người nhà Hankei nhưng lệnh vẫn chưa ban ra, cô có thể vờ như mình chưa biết gì. Thêm nữa, ai có thể từ chối khi ánh mắt dịu dàng như thế nhìn vào mình cơ chứ? Cô hầu nhận ra ánh mắt của nhị thiếu gia đã khác nhiều rồi, không còn vẻ thờ ơ thường thấy. Đó là ánh mắt của kẻ đang yêu.
——–
Tắm sạch những dấu vết của cuộc làm tình vừa rồi, Kan mặc quần áo cho Riel. Hắn híp mắt cười khi thấy những dấu hôn mình để lại trên xương quai xanh và ngực cậu, tiết trời đã chuyển mùa nóng nực nên hắn nhịn không hôn nơi cao hơn, tránh cho cậu phải đóng kín cúc bít bùng ở cổ.
Từ lúc vào nhà tắm Riel không nói nhiều, chỉ gật, lắc kèm vài câu vâng dạ, Kan thấy hơi lạ nhưng nghĩ rằng cậu vốn không hay chuyện, có lẽ cũng ngượng sau lần ân ái vừa rồi nên không hỏi mà càng thêm săn sóc. Trên đường ra khỏi nhà tắm về lại chuồng ngựa, cả hai đã gặp một người. Là Taichi.
Kan hơi tần ngần khi thấy cha mình, Taichi vẫn đứng im nhìn hắn. Tấm lưng ông thẳng tắp vững vàng như sẵn sàng đương đầu với mọi sóng gió xảy đến trong đời, nhưng dưới ánh sao đêm, Kan nhìn thấy mắt ông đã hiện những tia mỏi mệt. Hắn dừng chân một giây, cúi người chào ông trước khi dắt Riel bước tiếp. Lúc đi ngang qua, hắn nghe ông nói:
– Trước khi đi nhớ đến chào mẹ con, một mình thì càng tốt.
Kan khựng lại, nhưng đến khi hắn ngoái nhìn thì cha đã khuất ở phía cổng sau rồi. Bàn tay đang nắm tay Riel hơi siết lại rồi lỏng ra ngay. Hắn quay sang cậu, cười bảo:
– Cha đã nói vậy, anh đưa em sang chỗ này đợi anh một tí.
Nhìn quãng đường đi Riel đã ngờ ngợ, đến khi đứng trước cửa viện của Philias, cậu ngước mắt nhìn Kan. Hắn vỗ vỗ đầu trấn an cậu.
– Hiện thời trong nhà đây là nơi an toàn cho em nhất. Đừng lo, huynh trưởng sẽ không làm gì em đâu.
——–
Philias nhướng mày nhìn hai kẻ đến quấy rầy giấc ngủ của mình đang ngồi ở phòng khách. Anh hỏi:
– Thật đấy à?
– Em đến chào mẹ tí thôi, rồi sẽ quay lại đón người.
– Đi khỏi nhà có khác nhỉ? Càn rỡ không chịu nổi.
Kan tỏ ý bất đắc dĩ, mặc kệ người anh trai để tiếp tục xếp cho Riel tựa vào đống gối mềm, đắp cho cậu một tấm chăn mỏng.
– Em ngủ một giấc, anh đi rồi về ngay.
Riel hơi hoang mang, nhưng cậu vẫn gật gật đầu. Kan ra ngoài, nhìn lại thấy Philias chỉ khoác hờ tấm áo choàng ngủ và thắt dây lưng lỏng lẻo, hắn bèn nói:
– Những chuyện đã xảy ra em bỏ qua hết vì mấy ngày vừa rồi anh đã để mắt đến Riel giúp em, nhưng từ bây giờ anh không được động đến em ấy nữa, dù chỉ một sợi tóc.
Philias hơi ngớ ra, Kan trừng mắt với anh và giọng điệu đe dọa thì nghe rất rõ. Quả nhiên yêu đương vào có khác, cậu hai trước giờ vẫn giữ lễ không những đánh người ngoài mà còn cảnh cáo người nhà đây này!
– Đừng hung hăng thế. Chú đem người đến viện của anh giữa đêm giữa hôm, lại còn đe dọa anh? Chú thấy như thế là hợp lẽ à?
– Philias. – Kan tiến đến sát người anh trai cùng cha khác mẹ, cả người hắn căng lên, ánh mắt ghim vào đôi con ngươi cùng màu nâu sẫm với mình và nắm tay siết chặt. Trong một thoáng, Philias tưởng như nắm tay ấy sắp dồn sức lao về phía mình. – Tôi vẫn còn ở đây, nhưng thực chất tôi không còn gì cả. Tôi không còn là thiếu gia nhà Hankei, tôi chỉ có thể bảo vệ em ấy bằng nắm đấm này. Anh bôn ba bên ngoài bao lâu nay, anh hiểu điều đó, đúng không?
Kan hiện tại như một con sói đực đang nhe nanh, gầm gừ với kẻ thù, đằng sau lưng nó là sói cái và con non cần được bảo vệ. Hắn không còn ở tư thế có thể chọn cách đàm phán như trước kia nữa, khi đứng trước những mối nguy hiểm, hắn buộc phải chiến đấu. Philias suýt chuyển sang trạng thái nghênh chiến, nhưng rồi anh thả lỏng người khi nhận ra điều đó. Anh biết mình không nên chọc điên Kan lúc này, thế là đành lui lại, đưa hai tay lên và cười:
– Được, không động đến cục vàng cục bạc của chú.
Philias tỏ ý mình không phải kẻ thù. Con sói trong Kan không ngửi thấy mùi lươn lẹo, bấy giờ hắn mới xoay người bước ra khỏi viện.
Philias chậc lưỡi, quay lại phòng khách, nhìn thằng nhóc đã ngồi dậy giữa đống gối tựa, quấn chặt tấm chăn như phòng thủ trước anh mà thấy não nề. Đúng là tình yêu làm người ta trở nên điên rồ thật!
Anh ngồi xuống trước mặt thằng nhóc, hỏi:
– Nhóc con tố cáo ta với Kan à? Chuyện ta đã dùng cái miệng xinh xinh này… – Anh vỗ nhẹ vào má Riel. – … hay chuyện ta đánh nhóc?
– Không có. – Riel càng rúc người vào cái chăn. – Tôi không nói gì hết, xin ngài cũng đừng nói gì, xin ngài…
Bỗng dưng cổ họng Riel nghẹn lại. Còn lại một mình đối mặt với con người này, cậu bỗng nhớ đến những chuyện đã xảy ra và thấy như mình đã phản bội Kan. Chủ nhân sẽ thấy thế nào nếu biết tường tận mọi việc? Riel chợt nghĩ. Từ sau khi được Kan mua về, cậu đã không phải phục vụ bất kỳ ai ngoài hắn, trừ lần bị mang ra chơi đùa, bị khiêng ra chuồng ngựa, và đêm đầu tiên ở cạnh Philias… Riel run lên, cảm xúc ấm áp mà Kan truyền cho cậu qua những âu yếm ban nãy phút chốc bị cuốn đi sạch sẽ. Cậu lại thấy lạnh lẽo khôn cùng.
Philias chậc lưỡi, rời đi một lúc. Khi quay lại, anh đưa một quả cầu nhỏ đến trước mặt Riel.
– Đừng lo lắng. – Thay vì đến gần, anh lăn quả cầu đến cạnh chân cậu. – Kan vẫn săn sóc ngươi, còn muốn đánh ta nữa. Nó thà đánh anh trai còn hơn trách ngươi.
Tiếng lục lạc khe khẽ phát ra từ trong quả cầu khiến Riel chú ý. Đó chính là quả cầu đan bằng tre ở quê hương cậu.
– Cho ngươi đấy.
Nói đoạn, Philias quay về với giấc ngủ đang dang dở, mặc kệ Riel. Cậu nhìn chằm chằm quả cầu, không dám với tay lấy, cũng không nỡ gạt nó lăn đi. Cậu không biết nên làm gì nữa, chỉ biết quấn chặt tấm chăn hơn, vùi đầu vào hai cánh tay, rấm rứt khóc và gọi tên Kan.
——–
Kan ngồi trên hành lang bên ngoài phòng của đại phu nhân, chờ bà vú vào thông báo. Bà vú đã bảo hắn quay về, đại phu nhân đã ngủ, nhưng Kan vẫn kiên trì ngồi lại, cuối cùng bà vú cũng nhượng bộ, báo giúp hắn một phen. Cửa mở, bà vú gật đầu với hắn:
– Phu nhân bảo cậu vào, ở ngoài sương lạnh.
Hắn nói lời cảm ơn, bước vào trong.
Liena không ngồi trên sập như ở thư phòng, bà ngồi trên sàn nhà được xây cao một tấc và lót thảm đan bằng chiếu, im lặng nhìn đứa con trai đang ngồi trước mặt mình. Căn phòng chập chờn ánh sáng từ hai ngọn đèn dầu đặt hai bên, không ai mở lời trước, chỉ có tiếng lách tách thi thoảng phát ra từ ngọn bấc cháy. Thế rồi Liena phá tan bầu im lặng, bà thở dài, cất tiếng:
– Con có trách mẹ không?
Kan ngẩng lên nhìn khuôn mặt mẹ lập lòa trong ánh đèn dầu. Hắn chợt nhớ nhiều năm về trước mình cũng từng thấy khung cảnh này. Ngày đó mẹ hắn trẻ hơn, chỉ là ánh mắt áy náy của bà không khác lần này. Ngày đó bà cũng hỏi: “Con có trách mẹ không?”. Hắn không nhớ lý do vì sao mẹ lại hỏi như thế, còn câu trả lời của hắn thì vẫn như hôm nay:
– Thưa mẹ, con không trách mẹ.
Liena không dời ánh mắt, sau một lúc bà đẩy về phía con trai một gói đồ vuông vắn.
– Mẹ gói lại quần áo hồi thiếu niên của con, chắc thằng bé sẽ mặc vừa.
– Dạ?
– Mẹ cho chuỗi hạt tử đàn này nữa, con quấn lên tay nó vài vòng thì giấu được vết dây xích. Tử đàn giảm căng thẳng, thông kinh hoạt huyết, hợp cho nó đeo.
Liena không trách mắng mà còn gửi quà cho Riel. Kan đỡ lấy chuỗi hạt màu đỏ sẫm, không biết nói gì hơn. Bà mỉm cười, bảo hắn:
– Coi như đây là quà cưới mẹ tặng… Con đã quyết như vậy thì sau này không được phụ thằng bé. Nếu một ngày con ruồng rẫy, chỉ e…
– Con sẽ thương em ấy đến cuối đời.
Liena gật nhẹ, bà muốn nói nhiều hơn, về những thứ bà đã chuẩn bị cho ngày con trai cưới vợ, về những món nữ trang để sẵn trong hộp đựng tặng con dâu, về những điều mình sẽ dặn đôi vợ chồng trẻ khi sắp đón cháu đầu lòng. Nhưng giờ đây những thứ đó đã trở thành vô nghĩa, bà chỉ im lặng ngắm con trai mình thêm một lúc rồi nói lời cuối:
– Con sang viện của mình lấy vài món cần thiết mang theo mà dùng. Thôi… con đi nghỉ, sáng mai thượng lộ bình an.
Kan cúi lạy mẹ, lần này hắn rời đi không ngoái đầu.
——–
Riel trốn trong chăn cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cậu vội lau sạch nước mắt. Chưa kịp hít xuống cho mũi đỡ ngạt, cậu đã thấy chăn bị giở ra. Kan luồn tay vào, vừa kéo cậu vào lòng vừa hỏi:
– Philias làm gì em à?
– Em xin lỗi… Em xin lỗi… – Nghe tên Philias, Riel lại run lên.
Kan nhíu mày. Hắn biết Riel e dè Philias, thậm chí sợ anh, lý do tại sao hoàn toàn không khó đoán. Xét thân phận nô lệ của Riel, Philias có động tay động chân cũng là chuyện thường tình. Kan ấp đầu Riel vào ngực mình, vỗ nhẹ lên lưng cậu, hạ quyết tâm.
– Anh ta động vào em?
Riel gật khẽ, và lần đầu tiên trong đời Kan cảm thấy muốn giết một ai đó, hắn phải cố gắng kìm xuống không để lộ cơn phẫn nộ, tránh dọa cho Riel sợ thêm. Hắn hỏi nhanh:
– Vừa mới nãy?
– Không… không phải… Em xin lỗi…
Vậy là lúc mình không có nhà. Kan dịu xuống đôi chút, nhưng nhìn dáng vẻ co rúm của Riel thì ngọn lửa trong lòng hắn lại bùng lên.
– Có phải lỗi tại em đâu. Anh có nói sẽ bỏ qua mọi chuyện vì huynh trưởng đã cứu em. Nhưng nếu em muốn, anh sẽ đấm anh ta vài cái.
Lời của Kan vừa lọt vào tai, Riel đã kinh ngạc đến mức quên cả hít thở. Kan tách ra một chút, lấy tay áo lau dòng nước mũi đang đổ xuống của cậu rồi hỏi lại lần nữa:
– Nhé, Riel? Anh đấm anh ta nhé? – Kan hôn lên đôi mắt đẫm nước đang ngơ ngác nhìn mình. – Làm em sợ đến thế này, phải đấm cho tím mặt mới được.
– Không, đừng… – Nhận ra Kan không phải đang nói đùa, Riel vội vàng bắt lấy tay hắn. Cậu sợ hắn tìm đánh Philias thật. – Đại thiếu gia… ngài ấy… cho em quả cầu…
– Cái gì cơ?
– Ngài ấy cho em quả cầu.
Theo hướng tay Riel chỉ, Kan mới nhìn thấy quả cầu bằng tre nằm lăn lóc bên cạnh. Hắn hừ mũi:
– Cho mỗi món đồ chơi con con mà em đã chịu bỏ qua?
– Ngài đừng đánh nhau. – Riel nắm chặt tay Kan hơn. – Đánh nhau đau tay ngài.
Vẫn gọi “ngài” à? Kan nhướng mày, đột nhiên vỡ lẽ vì sao Riel không gọi hắn cả tối nay. Cậu không dám gọi hắn là “chủ nhân” nữa, nhưng cũng chưa dám đổi cách gọi khác. Chưa kịp nghĩ xong, Kan đã nghe Riel nói tiếp:
– Em không nhận đâu.
Miệng nói không nhận nhưng mắt Riel vẫn dán vào quả cầu ấy. Dù không biết nội tình nhưng Kan chắc chắn Riel thích món đồ chơi này, chẳng qua cậu ngại người cho là Philias nên mới không dám nhận. Hắn đã định ném quách nó đi, thấy vậy thì đành nhượng bộ.
– Mấy thứ kỳ lạ này bảy tám phần huynh trưởng mua làm quà tặng anh. – Hắn nhặt quả cầu lên đặt vào lòng Riel. – Coi như anh cho em.
Không kể đêm trước khi Kan lên tàu ra đảo Mio, đây là lần đầu tiên Riel chủ động hôn hắn. Đôi môi cậu dè dặt đặt lên má hắn một lần, rồi lại một lần nữa. Tim Kan đập loạn xạ trong lồng ngực. Nhịn một chút lòng ghen để đổi lấy hai cái hôn của người thương, hắn thấy hoàn toàn xứng đáng! Nếu không phải cố kỵ ban nãy vừa mới cùng nhau trải qua một lần ôm ấp và ngày mai còn một hành trình dài, hẳn Kan sẽ cởi tung áo quần Riel để dìu cậu vào biển yêu của hắn. Thay vào đó, hắn chỉ hôn đáp lại trên trán, trên má cậu.
Tiếng mõ tuần lại vang đều đặn, đêm sắp tàn, kéo theo cả những chuyện cũ vào dĩ vãng. Đôi tình nhân ôm lấy nhau say ngủ, khi thức giấc, trước mắt họ đã là một ngày hoàn toàn mới.
[hết chương 25]