Cúi mình hôn em - Ngoại truyện 4: Vô đề
Muốn thử góc nhìn của Riel nên viết. Mang tính chất tóm tắt sự kiện hơn là kể câu chuyện.
Tả cảnh giường chiếu hơi bạo tí nhé!
.
.
.
– Vì sao chỗ này của ngươi lại có vẻ rộng hơn bình thường?
Kan khảy nhẹ cái lỗ nhỏ trên vật đã cương cứng của tên nô lệ khi đang ra vào trong người nó. Nó cắn môi để không rên rỉ theo khoái cảm dâng lên, nghe hỏi thì buộc phải hé miệng trả lời:
– Ha… hức… Thưa chủ nhân… là do bị cắm… a a… cắm que vào trong…
– Đau không?
– Đau… hức… đau ạ… ư… ưm… Cắm que vào… bịt kín… a… không bắn tinh… ha… không tiểu được ạ… ha… A a a!
Kan thúc hông mãnh liệt, ép tên nô lệ lên cao trào cùng với hắn. Lỗ niệu của nó bị nới rộng, tuy không đến mức tiểu tiện mất kiểm soát nhưng khi tiểu hay bắn tinh thì sẽ tung tóe hơn bình thường, bởi vậy giờ đây ngực và bụng nó đã phủ đầy tinh dịch của chính mình, bắn lên cả người bên trên. Nó thở hổn hển, không dám nhìn Kan đang chống tay hai bên đầu mình. Không hiểu sao nó lại thấy thật tủi hổ khi để vị chủ này thấy cảnh tục tĩu ấy, trong khi những chuyện nhục nhã hơn nó cũng đã bị bắt phải phô ra trước mắt biết bao người.
Sau một lúc, thân thể ổn định lại Kan mới rút ra, tên nô lệ gượng dậy, cố thít chặt cơ vòng ở hậu môn để giữ tinh dịch bên trong. Nó định xuống giường nhưng Kan đã ngăn lại. Hắn rút cái khăn chuẩn bị sẵn lau đi những thứ dính dớp trên người cả hai rồi hứng dưới mông nó, bảo:
– Đẩy ra hết đi.
Tên nô lệ nghe lời, thả lỏng thân mình, cảm nhận dòng chất lỏng sền sệt tuôn ra ngoài. Nó chủ động co bóp để đẩy hết chúng ra, thường thì nó đều bị bắt phải ngậm những thứ này một buổi rồi mới được rửa sạch để tiếp tục phục vụ lần sau; nếu để lậu ra ngoài dù chỉ một giọt, nó sẽ phải vạch mông chịu quất thẳng vào, mượn vết roi sưng tấy để chặn tinh dịch lại. Vị chủ nhân này lại không khắc nghiệt đến thế, tên nô lệ thật sự cảm kích vô cùng.
Lau sạch sẽ thân thể, Kan choàng thêm áo cho cả hai, dắt tên nô lệ vào phòng tắm. Đây không phải lần đầu tiên được tắm với Kan nhưng tên nô lệ vẫn không quen được. Trước đây có bao giờ nó được phép ngâm nước nóng, được tắm trong phòng kín đâu. Người ta kì cọ thân thể trần truồng của nó cả trong lẫn ngoài ngay ngoài sân gạch, xối ào ạt nước lạnh lên người nó mặc kệ trời đông giá, không chút thương tình. Nó ngồi bất động trong hồ nước, đến mức Kan phải nhắc:
– Kì lưng cho ta đi chứ.
Lúc này nó mới giật mình, vội vàng lội qua hồ, chà khăn lên tấm lưng trước mặt. Thân hình Kan không quá cơ bắp nhưng từng thớ cơ đều ẩn chứa sức mạnh dẻo dai, làn da hắn trơn mịn, tuy trắng mà lại không tạo cảm giác yếu đuối. Tên nô lệ thấy tấm lưng này chẳng khác nào một khối ngọc quý giá, càng làm cho nó hiểu rõ chỉ có đám nô lệ như nó mới mang đầy sẹo xấu xí trên người. Kan nhoài người trên thành hồ, hưởng thụ sự phục vụ tận tình của nhóc nô lệ mới mua, thích đến híp mắt lại. Bên dưới hắn lại rục rịch cương lên rồi, thế nên hắn cũng không bắt mình phải nhịn, xoay người ôm lấy nó. Nhận thấy vật cứng chọc vào người mình, tên nô lệ hiểu ý tách chân, đặt lỗ nhỏ ngay trên đỉnh nấm, chờ chủ nhân đâm xuyên vào. Kan không chần chừ, đẩy hông vùi vào tận cùng bên trong nó ngay lập tức. Tựa người vào thành hồ, hắn thích thú bảo:
– Để nó rửa sạch bên trong cho ngươi. Tự động hông đi.
Có nước làm giảm lực, tên nô lệ dễ dàng nhấc hông nâng eo. Kan càng thư giãn, hắn co chân để nó ngửa ra sau một chút, tì tay lên hai gối hắn làm điểm tựa, còn hắn thì với lấy khăn chà xát khắp người tên nô lệ rồi bọc hết bộ phận sinh dục của nó lại. Khăn bông mềm ngâm trong nước không làm tên nô lệ đau mà càng đẩy cao khoái cảm. Nó cắn chặt môi, cử động nhanh hơn, dùng sức mạnh hơn khi dương vật bọc trong lớp vải được vuốt lên xuống còn hai quả cầu nhỏ thì được xoa bóp đồng thời. Đến khi lên đỉnh nó đã mệt lả, phải nhờ Kan đỡ lấy mới không ngã vào nước. Hắn vui vẻ để nó gục trên vai mình, mượn sức nước mà bóp hai bên hông nó nâng lên dập xuống. Bên tai đong đầy tiếng rên ư ư, Kan càng dập nhanh hơn. Cuối cùng, vừa ấn hông nó xuống vừa đẩy hông mình lên, hắn bắn ra lần nữa. Hắn chờ cho tiếng thở bên tai chậm xuống rồi mới cho tay vào rửa sạch bên trong nó, tên nô lệ vô thức nép vào ngực hắn hơn.
Tên nô lệ thiêm thiếp ngủ, Kan cúi xuống mượn ánh nến nhìn cho kỹ vết cắn trên môi dưới nó. Phết một ít thuốc cao trị rách da, hắn bôi lên môi nó, nhưng chỉ vừa mới chạm vào thì tên nô lệ đã hốt hoảng mở choàng mắt. Đôi con ngươi sợ hãi đảo dáo dác, qua mấy giây mới bình tĩnh lại. Thấy nó đã yên, Kan tiếp tục bôi cho xong lượt thuốc.
– Đừng sợ. Chạm vào ngươi chỉ có ta thôi. – Hắn không nhịn được bèn nói.
– Vâng… Chủ nhân…
Tên nô lệ không nghĩ vị chủ này sẽ bế nó về phòng khi thấy nó lả đi, nó cứ nghĩ mình sẽ phải bò về. Kan nhìn bộ dáng rụt rè lại không nhịn được, hắn thích lúc nó đang chìm trong dục vọng, vì lúc đó trông nó tự nhiên và thoải mái hơn khi tỉnh táo. Kan không thích ánh mắt sợ hãi này. Hắn nhẹ nhàng sờ lỗ nhỏ phía sau, lại muốn làm thêm một lần nữa, bất chấp cả hai vừa tắm rửa sạch sẽ. Cùng lắm tắm lại một lần. Nghĩ là làm, Kan nhấc chân tên nô lệ lên, thúc hông cắm vào. Tên nô lệ há miệng nức nở, rồi lại muốn cắn môi. Kan thuận tay nhét vào miệng nó, ngăn hàm răng cắn xuống. Ngón tay và hông hắn bắt đầu cử động nhịp nhàng, bắt ánh mắt người dưới thân phải từ từ tan rã. Tên nô lệ rên rỉ khi lưỡi bị vuốt ve trong miệng, nó mệt mỏi lắm rồi, gắng gượng không nổi nữa, lúc đạt đến cao trào lần thứ ba trong buổi tối nay, nó thấy trước mắt tối sầm. Kan hãy còn sung sức, nhưng phát giác bạn giường đã ngất thì hắn cũng vội rút ra, bắn lên bụng nó. Lỗ nhỏ mấp máy nhả nước nhờn nhưng người vẫn không tỉnh lại. Kan đành lau dọn một lượt rồi ngủ.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt Kan đã thấy tên nô lệ quỳ bên giường, hắn lười nhác bảo:
– Lên giường ngủ tiếp đi. Mới đầu giờ Mẹo, ngươi ngủ đến giờ Thìn rồi dậy.
– Chủ nhân…
– Mau.
Tên nô lệ nghe giọng hắn mất kiên nhẫn, vội vàng lên giường. Chợt hắn ngăn nó lại, hỏi:
– Dậy sớm vậy đã đi tiểu chưa?
– Thưa chủ nhân, chưa ạ.
– Ở góc phòng có đặt bô tiểu, đi tiểu đi.
Đi tiểu rồi sẽ khó có trò vui để chơi, hay là có trò gì còn vui hơn bắt mình nhịn tiểu? Tên nô lệ hoang mang nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng thực sự không có trò chơi quái đản nào xảy ra cả, nó được ngủ yên lành thêm một canh giờ nữa, phục hồi thể lực đã cạn kiệt tối qua. Mấy hôm tiếp theo, chủ nhân không giày vò nó, chỉ làm một lần là tha cho nó tắm rửa, nghỉ ngơi; có hôm ngài để nó yên cả buổi tối, không yêu cầu hầu hạ. Nó cứ tưởng chủ nhân cho nó ngồi trên bàn cùng ăn đã là lòng tốt tột cùng, nhưng hóa ra không phải vậy, ngài cố tình cho nó thoải mái, để ý cả sức chịu đựng của nó. Dần dà nó không còn quá sợ hãi khi chủ nhân có mặt nữa, thân thể không run lên mỗi lúc ngài đến gần, không thấy lạnh cả người mỗi khi ngài chạm đến. Nó cũng quen nằm ở trên giường, dưới là nệm êm, trên là chăn ấm, bên cạnh có một thân người nóng hổi ngăn hơi lạnh. Trong vô thức, nó nhích về phía hơi ấm ấy để ngăn ác mộng ngày một bủa vây. Rồi vào một ngày mưa, nó lọt hẳn vào trung tâm nguồn nhiệt. Ấm áp biết bao nhiêu, ấm đến từng thớ thịt bị roi quất nát bấy, ấm đến từng vết sẹo đau nhức không thôi, cả ác mộng cũng bị xua đi hết. Nó tham lam rúc vào thật sâu trong cơn mơ màng, hơi ấm không đánh thức nó mà vuốt ve để nó ngủ say hơn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nó mới biết thì ra đêm qua mình đã to gan dụi vào lòng chủ nhân mà ngủ. Nó sợ đến bất động, không một lời nào có thể biện minh cho hành động bất kính này. Nó nhớ ngày trước từng lỡ chạm phải chủ cũ một lần, và hình phạt là bị rút hết mười chiếc móng tay. Nó đau đến chết ngất, không chỉ mười đầu ngón tay mà cả hai cánh tay đau như muốn rụng xuống, nước lạnh tạt vào cũng không tỉnh nổi. Nhưng vị chủ này lại chỉ nói “không sao đâu” rồi mở vòng tay cho nó tiến vào lần nữa. Ấm áp triền miên làm nó muốn nghiện, chỉ muốn mãi được ôm như thế này. Thế mà chủ nhân lại sẵn lòng cho nó, ngày nào nó cũng được ngài ôm. Nếu đây là một cái bẫy, nó tình nguyện bước chân vào, sẵn sàng trả giá chỉ để hơi ấm dịu dàng này lưu trên người nó lâu thêm một chút.
Một ngày nọ chủ nhân mang về cho nó một chiếc bánh nếp hình con thỏ, nó đã biết đây có lẽ không phải là hố bẫy lừa gạt nó. Nếu tất cả chỉ là giả thì sao có thể ngọt ngào đến thế? Ngọt đến mức làm lòng người tan chảy. Đến mức nó lại vô thức cư xử như một người bình thường mời bạn bè ăn chung một chiếc bánh ngon. Chủ nhân lại thực sự ăn, rồi sau đó âu yếm nó trên giường, cho nó ấm áp, không bắt nó chịu một cái giá nào. Nó không chịu nổi hiện thực trái ngược với quá khứ khủng khiếp kia, sợ rằng một ngày nào đó chủ nhân quyết định vứt nó đi thì nó sẽ vỡ nát không thể hàn gắn lại được nữa. Gom góp hết can đảm, nó xin được chết vào ngày đó. Chết, còn hơn phải quay lại địa ngục thêm lần nữa. Cái tát của chủ nhân khiến nó tưởng ác mộng đã thành hiện thực, nhưng hóa ra không phải, cái tát đó chỉ là để phạt vì nó đã nghĩ đến cái chết trong khi chủ nhân muốn cho nó “tự do”. Hình phạt đầu tiên nó phải chịu chỉ là một cái tát nhẹ, không phải vì nó mạo phạm chủ nhân mà vì nó muốn hủy hoại mình. Và nó hoàn toàn không ngờ tới, chủ nhân trả lại tên cho nó. Nó đã thua trắng, không thể bày ra khuôn mặt vô cảm được nữa. Còn hơn lúc nhận được con thỏ nếp, nó khóc không ngừng được, khóc òa lên cho tất cả những tủi hờn theo nước mắt trào ra, khóc đến lả cả người trong tay ngài.
Riel.
Nó lại được một lần nữa là Riel. Không còn nguyên vẹn như ngày nào, nhưng trái tim nóng hổi vẫn chưa ngừng đập.
Giờ đây, trên thế gian này, lại có một người chịu gọi cái tên ấy. Tuy điều này không thay đổi thực tế Riel là một dục nô, nhưng nó thực sự an ủi cậu rất nhiều. Và nỗi sợ dành cho người chủ trước mặt đã vơi hơn phân nửa.
Người chủ này nhận những đóa hoa cậu tặng, cẩn thận cắm chúng vào bình nước.
Người chủ này không đồng ý mang cậu đến tiệc rượu dù đối tác đã trực tiếp ngỏ lời.
Người chủ này không xem cậu như một món đồ chơi mà là một bạn tình.
Người chủ này không phạt vì cậu làm ngài mất hứng.
Người chủ này…
… nói không muốn cậu sợ ngài.
… nói ngài sẽ bảo vệ cậu.
Và thực sự ngài đã làm như thế, thậm chí từ bỏ quyền là người duy nhất có thể sử dụng cậu.
Cậu không kiềm lòng nổi nữa.
Cậu yêu người chủ này mất rồi.
[hết ngoại truyện 4]