Trò Chơi Cùng Nữ Thần Livestream - Chương 4
Chương 4
Chờ mấy mươi phút mới thấy người quản lý lôi ra đống váy màu hường và xanh lá, kiểu dáng rất đa dạng đặc biệt.
Nếu không tính đến màu của những chiếc đầm này thì rất ổn.
Ổn lòi lìa !
Thề với chúa, gu của vị tiểu thư này mặn vậy sao ? Kiểu dáng thì của thập niên 80, màu quê mùa, dù vải có cao cấp đến mấy cũng không che đi cái sự xấu xí bần cùng thô sơ này.
Những chiếc vày vừa đem ra, cái mỏ của Bất Cửu đã muốn hỗn.
“Chị…thôi để tôi tự đi lấy”
Bất Cửu rất thích áo sơ mi của Italy, là kiểu có ren và dây quai. Tối nay phải đi gặp cha và anh hai, không thể ăn mặc qua loa đại khái được. Hơn nữa nếu đã mua thì ngu gì mà mua đồ mình ghét cơ chứ.
Bất Cửu mua một cái áo khoát da bóng loại oversize, để hợp với kiểu tóc cô chọn loại áo sơ mi kín cổ tay dài và phồng màu đen cùng với quần jean bó, giày có thể mang bata hoặc boot. Cá nhân Bất Cửu thì cô có 1 niềm đam mê khát khao mãnh liệt với giày boot, phải là loại cao gót 5 phân.
Nghĩ rồi, xong phần quần áo, Bất Cửu sờ lên phần lỗ tai trống rỗng, hừm…cô muốn xỏ khuyên quá.
“Tiểu thư đây là mẫu mới nhất của bên khuyên tai chúng tôi mà người rất thích, người xem cái này rất hợp với người…”
Uất Liên nhìn đống khuyên tai trắng trắng nhỏ nhỏ liền lắc đầu. Thôi vậy, lúc về tiện mua 1 cái cũng được.
“Tiểu thư trước khi đi qua nhà hàng, có nên về nhà một chuyến không ?”
“Mấy giờ rồi ?”
“6h32 rồi ạ”
Vẫn còn hơn 1 tiếng để sửa soạn, Uất Liên cho quản lý về trước còn mình sẽ tự thân qua đó.
Nhà của Uất Liên trước đây ở chung cư Lizza Bell nhưng vì để tiện bề chăm sóc cho Đường Cố Nguyên mà đã chuyển về căn hộ của anh, tuy cô đi nhưng đồ đạc trong căn hộ giữ nguyên lúc về thì khá thoải mái.
Vào khoảng 7h, Uất Liên lái con xe ô tô đi cho sang trọng, dù không cần thiết lắm vì cũng là người trong gia đình cả.
Ở nhà hàng L’amour chuyên về đồ ăn Pháp, được xem là nhà hàng bifteck ngon nhất nhì ở Đế Đô, không chỉ vì đồ ăn ngon rượu của Pháp cũng là thứ khiến người ta chao đảo vì hương thơm nồng quý quái đặc trưng.
Lại nói, vốn dĩ Uất Chinh – cha của Uất Liên rất thích nhà hàng này là bởi vì ngay tại đây ở tầng 72, ông đã cầu hôn mẹ của Uất Liên và cũng chính là nơi mà khi Uất Chinh vừa kiếm ra tháng lương đầu tiên đã cùng mẹ của cô hẹn hò ở đây.
Người phụ nữ bước ra khỏi ô tô đã thu hút ánh nhìn của các bậc đại gia ở đây, tuyệt sắc mỹ nhân kinh thành, viên ngọc vàng trên tay của Uất thị cũng đâu phải hữu danh vô thực.
Outfit của Uất Liên rất giống hội chị em cháy phố phai phai nhưng kết hợp với khuôn mặt trữ tình nên nước nên thơ này thì mỗi hành động đóng cửa xe cũng khiến cho người ta cảm thấy xao xuyến.
Người phục vụ bỡ ngỡ khi nhìn thấy Uất Liên, thông thường vị tiểu thư đại chúng này không mặc những bộ đồ bánh bèo thì cũng là màu hường baby sao nay lại chơi lớn như vậy.
Suýt xoa một hồi, người mới chạy ra đón tiếp.
“Thưa quý tiểu thư, hôm nay người có hẹn ạ ?”
“Ừ, tầng 72”
Nhân viên chỉ dẫn 1 hồi, thang máy dành cho thành viên vip hôm nay đông hơn hẳn. Trùng hợp, đi thang máy thôi mà gặp nhà chồng đứng 1 bầy.
“Uất Liên đó hả con ?”
“Dạ ?”
Người cất lời hỏi không ai khác là Đường phu nhân – Tống Mĩ Hoa, bà là mẹ của Đường Cố Nguyên. Theo như trí nhớ của Uất Liên thì bà rất thích cô và khá ghét Lệ Tuyết.
Tuy nhiên đó chỉ là vì thích cái danh môn hộ đối, con nhà trâm anh thế phiệt chứ chả yêu thương gì. Sau này khi Uất Liên vỡ lẽ ra thì bà quay ngoắt như lật bánh tráng, lúc gặp lại còn không tiếc lời sỉ vả Uất Liên.
Đối với loại này thì Bất Cửu không mặn mà lắm.
“Dạ vâng, bác cũng có hẹn ở đây ạ ?”
Bà Đường cười hậu ái, nhân tiện giơ chiếc giỏ sách hàng Phantom limited vàng choé.
“Đúng rồi, trùng hợp quá ha, con đi tầng nào ấy ? Chời đất con bé này dạo gần đây gầy quá, có phải thằng Nguyên nó không lo cho con đúng không ? Có gì cô phải về la nó mới được”
Đúng rồi, bận đi với gái lấy đâu ra mà lo cho người eo của hắn chứ.
“Dạ vâng, hôm nay chỉ đi ăn thôi ạ, cái túi sách của bác đẹp quá, chất liệu lại tốt hơn hẳn hàng của cháu. Nhìn qua chắc là hàng hiệu bác nhỉ”
Vừa nghe tâng bốc mấy câu mà bà Đường phổng cả mũi, miệng bà ta cười toe toét. Vốn bà ta rất đẹp, nhưng không che đi được nếp nhăn của thời gian, da dẻ được chăm chút kĩ càng chỉ có vài vết chân chim ở khoé mắt, bà ta rất chưng diện.
Nhìn cách trang điểm và ăn mặc thế này, Bất Cửu biết là đi gặp khách quý, có lẽ là đối tác hay gì đó.
Thang máy ting ting báo đã đến khu lầu của cô nên cô xin phép rời đi trước. Vừa bước ra hành lang chỉ độc mỗi một khu phòng ở đây, tiếp nối sự sang trọng đó là cảnh view ngoài trời với ban công.
Phải nói kính ở đây là kính 1 chiều, có thể nhìn từ trên xuống bao trùm lấy thành phố xa hoa ánh đèn màu, cách bài trí mang hướng cổ điển đặc trưng của nền Châu Âu.
Đi được vài bước, ở ngoài hành lang đã có một phục vụ đứng chờ sẵn, tiếng đàn piono du dương cùng đàn dương cầm, mang lại cho người khác cảm giác tuyệt mĩ đến tột độ.
Bất Cửu thần người, tuy nói cô chỉ là một trạch nữ idol suốt ngày ru rú trong nhà nhưng dù gì cũng là con của đại gia tộc, những chỗ xa hoa này lại mới lần đầu nhìn thấy ?
Đúng như con bạc nhãn lang kia nói, vì là thế giới đầu nên nó giống y đúc thế giới thật của cô ? Nếu không phải tên địa danh khác thì cô đã thật sự tin đây là thế giới mà mình đã sống.
“Thưa tiểu thư, là lối bên này”
“Cảm ơn, anh đi được rồi”